Chuyện Tào Lao [Về Kẻ Quấy Rối Và Chồng Cô Ta]
(Hết hàng)
Tác giả: Nguyễn Ngọc Thuần Thể loại: Văn học ISBN: 192709 Xuất bản: 1/2009 Trọng lượng: 190 gr NXB: Trẻ Số trang: 196 trang, kích thước 13x19 cm Giá bán: 30,000 đ |
|
1. Nên gọi hắn bằng gì, thằng ma cà rồng, thằng điên, thằng biến thái, thằng quấy rối bệnh hoạn? Hắn nói không thích chiếc áo chị đang mặc. Cái áo đỏ hôm qua đẹp hơn nhiều. “Tốt hơn hết chị nên đeo cho mình một chiếc vòng cổ nhỏ trông sẽ xinh hơn.” Đeo vòng cổ để giống chó à! Hắn không bao giờ dừng. Lúc đầu chị cho là hắn đoán mò, bằng cái giọng trong trẻo, từ tốn. Có thể, hắn nhìn thấy số điện thoại của chị đâu đó, buồn tình bấm lên, nghe những phím nhỏ lạo xạo vui tai. Giọng nói của chị trong điện thoại khiến hắn tưởng tượng, tất nhiên là hắn rảnh quá mà, hắn tưởng chị ở một mình, cô đơn, đang vã ra chờ trai gọi. Qua giọng nói, kỳ lạ hơn, hắn nghĩ chị đang mặc chiếc áo màu xanh cổ ren. Hắn đã làm chị nhiều phen suy nghĩ. Những lúc đang làm việc, vài ý nghĩ chen ngang tự hỏi không biết hắn là người như thế nào, là cái loại gì, gương mặt, kiểu tóc, màu mắt ra sao. Chị hình dung mắt hắn xanh, những cái thứ quái gở đều màu xanh. Hắn chưa bao giờ ăn nói sỗ sàng với chị, chỉ hỏi thăm hỏi sức khỏe, thêm một vài ý kiến về tóc, tất nhiên là tóc chị, vài ý kiến về áo khoác, mùa này đang vào đông, chị nên kiếm cho mình một cái áo khoác màu tối sẽ đỡ lạnh hơn. Hắn có cái kiểu chân thành thế. “Tôi không bao giờ làm tổn hại chị. Sẽ không có chuyện gì xảy ra hết nếu chị đừng làm tôi giận.” “Đây có phải là một lời hăm dọa không?” “Không.” “Nếu tôi làm anh giận?” “Tôi không nghĩ chị có thể làm tôi giận. Chị có gương mặt đáng yêu biết dường nào. Tôi mong rằng chị đừng hủy hoại nó!” Vậy đấy, êm ái và trấn áp. Chị kể về hắn cho con nhỏ bạn nghe. Con ranh con có nghe gì đâu, áp tai vào ống nghe, mắt lơ đãng nhìn về cuối phương trời, nơi có thằng bồ nó, rồi thỉnh thoảng trở lại với hiện thực, gầm lên, đừng bao giờ dồn tên biến thái vào bước đường cùng. Hắn sẽ hãm hiếp mày. Rồi nghễnh ngãng, ờ ở Sài Gòn có nóng không? Vậy đấy, một con hoang đàng. Đầu óc của nó không bao giờ trôi theo một cái gì quá lâu. Trong khi nó lại đại diện cho một thứ tuổi trẻ năng động và cường lực? “Tao đang nói về thằng biến thái”, chị nhắc, sợ nó quên. “Biết rồi. Làm sao tao quên. Ở đây lạnh quá.” (Tiếng sụt xịt). “Nói chơi với mày thôi, có cái gì mà sợ dữ vậy. Bây giờ tao còn ước gì có một thằng biến thái bên cạnh, làm gì hả, cho ấm chứ sao. Có vậy mà cũng hỏi.” “Thế thằng bồ biến thái của mày để đâu?” “Đang ở trên dây điện. Ngày nào mà chả ở trên dây điện, hắn học nấu cháo. Ngày nào hắn cũng rên anh sẽ giết em, bóp cổ em khi em về nhà.” “Hắn là một thằng biến thái thật đấy.” “Ờ, hy vọng là vậy. Mà có thật là thằng biến thái đó theo dõi mày? Tao sợ mấy thằng làm chung công ty. Nó mê nên gọi nặc danh chứ có mẹ gì kỳ bí. Coi chừng phát hiện ra mày bỗng yêu nó cũng nên. He he. Nhưng cũng có thể là mày đang tưởng tượng. Mày có trí tưởng tượng mà. Tao biết mày quá. Thỉnh thoảng tao cũng tưởng tượng có một thằng biến thái gọi điện cho tao. Hắn gọi vào nửa đêm. Rù rì rủ rỉ. Hắn rên lên, hư hư hư... Còn tao thì thủ sẵn một con dao. Nó tấn công tao tao sẽ đâm nó. Nó không tấn công tao thì thôi. Nó mà tấn công là tao đâm nó.” Có mười cách đâm. ... Trích trong quyển "Chuyện tào lao" - Tác giả: Nguyễn Ngọc Thuần, NXB Trẻ, 2009 |