Tiểu Tà Thần (Tiểu Thuyết Kiếm Hiệp Của Cổ Long, Trọn Bộ 8 Cuốn, Bìa Mềm)
(Hết hàng)
Tác giả: Cổ Long Thể loại: Văn học ISBN: 196530 Xuất bản: 9/2008 Trọng lượng: 2000 gr NXB: Thanh hóa Số trang: 2592 trang, kích thước 13x19 cm Giá bán: 410,000 đ |
|
Hồi 1 : HỎA TÁNG LÃO QUÁI NHÂN Miếu Lão Quân không phải là nơi thờ cúng mà chỉ là một địa danh. Không ai biết địa danh này có từ lúc nào, chỉ biết đó là một nơi hiểm yếu dưới chân núi Liên Sơn. Vùng đất này tuy ở ngoài ven thành, nhưng rất náo nhiệt, vì đó là Gia Cốc quan, một cửa lớn của Vạn lý trường thành. Tường cao sừng sững, cùng với Ngọc môn quan và Sanh tử quan đều là chỗ tiếp giáp với Trung Nguyên và vùng sa mạc. Xưa nay, người dân trong vùng thường nói: “Ai đi qua Quan Gia Cốc thì hai dòng nước mắt chảy không ngừng”. Nơi đây lúc nào bụi cát cũng ngất trời, khí hậu vô cùng khắc nghiệt không thể chịu nổi. Tuy vậy, cách Miếu Lão Quân chừng dặm, dưới chân núi Liên Sơn dân cư rất đông đảo. Số dân cư này toàn là dân săn bắn tập trung. Ngoài ra, còn có những người Trung Nguyên thường lai vãng. Ở vùng đất chết này có một tiểu thị trấn nằm dưới chân núi, đỉnh núi cao chọc trời. Núi cao, tuyết trắng phủ đầy, gió rít run người ... Đứng xa trông như một ngọn núi bao mờ. Tuy nhiên, ánh nắng vàng dội xuống, phản chiếu đủ sắc màu, vẻ đẹp khiến người ta phải say mê. Từ trên núi cao có một thác nước đổ xuống, tiếng dội như ngàn vạn quân hò reo, đêm ngày bất tuyệt. Dưới chân thác nước là một hồ nước xanh không thấy đáy. Hồ nước này tên là hồ Một Tháp. Hồ Một Tháp mang cái tên đẹp, nhưng lại chứa đựng một sự kinh hoàng trong dân chúng. Vì đó là nơi con người bất khả xâm phạm. Nước lạnh thấu xương, đáy hồ như vô tận, ngoài ra nguồn thủy lưu từ trên núi chảy xuống sức mạnh tạo thành những cuộn sóng xoáy tròn không bao giờ dứt. Bởi vậy, hồ Một Tháp là nơi nguy hiểm ít ai dám tới. Ai đã rủi ro té xuống đây chỉ có chết mà thôi. Người ta đồn đãi quanh bờ hồ có rất nhiều ma quái do vong hồn những kẻ chết oan báo oán. Dân địa phương ai cũng cho là nơi này là cấm khu của tử địa, nên không bao giờ dám ghé mắt đến. Ấy vậy mà lại có người không sợ chết. Kẻ đó đã dám tìm đến gần hồ Một Tháp để cư trú. Thật vậy, về hướng Tây Nam hồ Một Tháp, địa thế hơi bằng phẳng hơn, có một túp nhà nhỏ lợp lá, nom đã cũ kỹ. Xung quanh nhà có hàng rào, nhưng đã ngã sập, một đôi chỗ loài dây leo đã bò lên. Mái nhà xiêu vẹo vì đã trải qua mưa gió nhiều năm. Chỉ thấy rõ, trước cửa trúc có gắn một cái bảng nhỏ, viết mấy chữ “Thông Thực Tiểu Trúc”. Nét chữ đã mờ phai. Chữ ngoằn ngoèo, siêu vẹo, nét bút giống như người điên biểu diễn tính chất điên khùng của họ vậy. Mùa thu đã đến ... Lá vàng rơi lác đác ... Mặt trời ngả về chiều ... Bỗng bên ngoài túp nhà lá có tiếng nói rất lớn. Tiếng nói lanh lảnh của một gã đồng tử: – Ta về rồi! Mau mở cửa tiếp ta đi! Ta mệt quá rồi ... Không có một tiếng đáp lại. Bốn bề im lặng. Chỉ thấy đằng xa có một thiếu niên phóng mình chạy đến, vừa chạy vừa kêu, hướng về bên trong túp nhà lá. Chàng thiếu niên vẻ mặt rất tự đắc, một tay cầm một bọc đồ ăn khá lớn, một tay cầm một bầu rượu đầy, trạc mười lăm tuổi, tướng diện khôi ngô, trên đầu cột tóc trái đào, mình mặc quần áo màu tím, lưng thắt khăn trắng, chân đi dép đen, vai áo có hai miếng vá. Tuy y phục hơi cũ, nhưng có vẻ sạch sẽ, miệng tươi cười nhưng rất tinh quái, biểu lộ một tánh tình hồn nhiên, lanh lẹ và trí dũng. Con người gã có dáng dấp kỳ lạ, nhưng không kỳ lạ bằng cái tên của gã là Dương Tiểu Tà. Gã chưa vào đến nhà mà đã cười hí hí cợt đùa giống như một đứa trẻ vừa được phần thưởng đem về khoe với cha mẹ vậy. – Lão đầu tử? Làm cái gì mà suốt ngày cứ nằm trong nhà? Tôi đã về rồi mà sao lão không ra hỏi thăm một tiếng? Chỉ nghe lời nói của gã, ai cũng nghĩ rằng gã là một đứa trẻ vô giáo dục. Tại sao gã gọi lão già trong nhà bằng lão đầu tử? Thực ra không đơn giản như vậy. Lão già này là một người mai danh ẩn tích, không muốn mọi người biết lão là ai. Lão đã buộc Dương Tiểu Tà gọi lão như vậy. Trong túp nhà lá này chỉ có hai người, một già một trẻ. Thời gian đã trôi qua đằng đẵng bao nhiêu năm, giữa hai con người kỳ quái này. Cũng như nhiều bữa khác, hôm nay Dương Tiểu Tà vẫn nét mặt vui tươi, hai tay vung lên, thân mình như con đại bàng, đánh thoắt một cái đã bay qua khỏi tường rào, đứng trong sân túp nhà lá. Gã gọi to: – Lão đầu tử! Nếu lão không ra đây thì ta ... Vẫn im lặng không có tiếng trả lời. Dương Tiểu Tà cười nói: – Được! Vậy thì gói thịt chó này ta có quyền ăn hết, không để dành cho lão. Ha ... ha ... Vừa nói, gã vừa móc ra mấy miếng nhai ngon lành, và kê bầu rượu vào miệng uống mấy hớp. Hắn lại cười lớn, tiếng cười vang đi rất xa. – Ha ... ha ... hảo tửu ... Cử chỉ của gã muốn trêu chọc lão già trong nhà, tại sao gã đã đem rượu thịt về mà không ra đón. Nhưng gã đã ăn hết ba miếng, và uống hết ba hớp rượu, vẫn không thấy lão già đâu. Thật là chuyện khác thường, không giống như mọi bữa. Dương Tiểu Tà lẩm bẩm: – Có chuyện gì rồi? Dương Tiểu Tà mọi khi thường lấy chuyện này làm trò chơi, trêu chọc lão già, nhưng hôm nay có vẻ không linh nghiệm, nên gã buồn bã than: – Có lẽ nào lão đầu tử không có trong nhà? Nếu vậy cũng được. Ta khỏi tốn kém gói thịt chó này. Không có lão thì ta càng đầy bụng. Dương Tiểu Tà mở hé cửa ra, ló đầu nhìn vào trong, trông thấy lão già đang nằm ngủ say trên giường. Gã lớn tiếng: – Té ra lão đầu đang ngủ say. Được! Ta ăn hết! Gã nói rất to. Cốt ý muốn nhìn thấy lão già từ trên giường nhảy xuống cướp gói thịt chó của gã. Nhưng chuyện không xảy ra như vậy. Lão già vẫn nằm im, như một xác chết. Gã cau mày: – Tại sao hôm nay kỳ lạ như vậy? Qua một lúc, gã nheo mắt nghĩ thầm: – Mọi hôm ta trêu ghẹo lão, hôm nay có lẽ lão muốn ghẹo ta chăng? Nghĩ như vậy, Dương Tiểu Tà đắc ý nói lớn: – Lão đầu! Đừng có làm trò đùa. Vừa nói, gã vừa đi từng bước đến gần chiếc giường của lão già, cười hì hì ... Lão già vẫn không nhúc nhích, chỉ thấy râu tóc bạc phơ, mình mặc áo màu xanh, da nhăn, má hóp, tướng mạo giống như một người bệnh nặng. Gương mặt của người chết. Dương Tiểu Tà đưa tay sờ vào mũi, vào ngực, nói: – Làm sao rồi? Lão đầu bệnh sao? Lão già vẫn nằm yên ... Dương Tiểu Tà mở to đôi mắt lẩm bẩm: – Chết rồi? Tại sao kỳ vậy? Chẳng lẽ muốn chết thì chết? Không biết lão có làm trò gì không? Ồ ... mặc lão ... Gã quay lưng uống thêm một hớp rượu, rồi bước tới để bầu rượu và gói thịt chó lên bàn, kéo chiếc bàn đến gần đầu giường, quỳ xuống, lấy tay chà lên hai lỗ mũi, đôi mắt nhìn chòng chọc vào lão già từ chân đến mớ tóc bạc. Gã khấn vái: – Lão đầu! Hãy hưởng vài miếng thịt chó này rồi sẽ đi chầu Diêm vương cũng chưa muộn. Bỗng, đôi mắt hắn mở to lên: – Phạch! Phạch! Phạch! Gã đưa hai tay tát mạnh vào hai má của lão già hét: – Lão đầu tử! Không ngờ có ngày hôm nay thân xác lão lọt vào tay ta. Đã mười mấy năm nay, ngày nào lão cũng hành hạ, đánh đập ta rất khổ sở. Hôm nay đã tới phiên ta rồi. Lúc đầu gã có vẻ giận dữ, nhưng sau đó gã lại cười khoái trá, chứng tỏ tâm trạng của gã thay đổi rất bất thường. Gã cười lớn, hai tay đập vào hay gò má lão già: – Lão đầu! Lão chết không đúng lúc! Vừa nói, gã vừa đánh mạnh vào mặt ông lão mỗi lúc một nhanh hơn. Thực ra, Dương Tiểu Tà đã sống chung với lão già này trong túp lều tranh khá lâu, lẽ nào trong lúc tử biệt lại không có chút vui buồn? Chỉ vì Dương Tiểu Tà là đứa trẻ thông minh lại có chút ít tà khí, không ai có thể qua mặt gã được. Gã làm vậy chính là vì gã không tin lão già chết thực, mà chỉ là một trò chơi gạt gẫm gã thôi. Tuy gã là đứa trẻ thông minh, nhưng lại không lo chuyện tập võ công, suốt ngày chỉ ham chơi, lừa gạt kẻ khác. Chính lão già này cũng nhiều lần bị gã phỉnh gạt để làm trò đùa. Nên hôm nay gã biết chắc lão già đã lừa gạt gã để thử thách. Bình thường trong túp nhà này, một già một trẻ luôn luôn có chuyện lừa gạt lẫn nhau để đấu trí. Hôm nay quả là một cuộc chơi quyết liệt. Dương Tiểu Tà đánh lão già một lúc, cười hì hì: – Lão đầu! Ta không phải muốn đánh lão đâu, nhưng mà lúc lão còn sống rất ranh mãnh, độc ác. Bây giờ lão chết xuống Diêm vương, e rằng tội lỗi của lão không bỏ qua được, phải bị Diêm vương cưa xương nấu dầu đấy. Ta đánh lão ta cũng đau lòng, nhưng chắc chắn Diêm vương sẽ tha tội cho lão vì những tội ác của lão trên dương thế này đã được ta báo oán xong. Gã tiếp. – Lão đầu! Ta chỉ hy vọng ông hiểu rõ được lòng ta. Cứ yên tâm báo lại với Diêm vương là tội lỗi của lão đã được Dương Tiểu Tà xử lý rồi. Từng bữa ta sẽ đốt nhang cầu khấn Diêm vương nể mặt ta bỏ qua tội lỗi của lão. Nói xong, Dương Tiểu Tà chắp tay sau lưng, chạy tới chạy lui, lúc than thở, lúc vui cười, có lúc lại lắc đầu: – Lão đầu hãy chờ đợi để ta xem còn có gì dặn dò nữa hay không đã. Im lặng một lúc, gã nói: – Được rồi! Cứ tự ý đi. Gã đến bên bàn cầm bút mực ... Đây là lần thứ hai trong cuộc đời, bàn tay của Dương Tiểu Tà mới dính lại mực. Gã hét lên một tiếng, đưa tay viết nhanh như bay, như có thần bút phụ vào. Trên mặt giấy xuất hiện những dòng chữ ngoằn ngoèo như côn trùng, như vẽ bùa ma. Viết xong. Chính Dương Tiểu Tà cũng không biết được hắn viết cái gì. Tấm bảng treo trước nhà chính tay gã đã viết ở lần cầm bút thứ nhất. Lúc đó, gã loay hoay mãi đến ba ngày mới viết xong. Lần này gã chỉ vun bút một lúc đã đầy cả một tấm giấy lớn. Viết xong, gã chạy đến trước giường ông lão, nói: – Không xong rồi! Ông chưa kịp nói gì đã bỏ đi, luôn cả Liên sơn đạo sĩ cũng chưa kịp mời đến. Bây giờ chỉ có Dương Tiểu Tà làm thay ông ta được rồi. Bản viết này tiễn chân ông tuy không đẹp nhưng đã ghi hết các bí ngữ. Ông phải từ từ nghiên cứu, tương lai cũng sẽ tìm ra tâm ý. Ta không được học nhiều nên viết không ra gì, xin tha thứ. Gã than thở một lúc, lấy bản viết xếp lại, nhét vào miệng lão già, rồi chắp tay niệm Phật. Gã khóc ra nước mắt, nhưng trong lòng không chút bi ai. Muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc. Gã nói: – Lão đầu! Tại sao ông nhẫn tâm như vậy? Ông bỏ ta lại đây rất cô đơn. Một ngày sống trên thế gian không chỗ nương tựa thì làm sao sống được? Lão đầu! Tuy ông hành hạ, đánh đập ta hàng ngày nhưng ta vẫn thấy rằng ông rất thương ta. Bây giờ không có người hành hạ, đánh đập ta nữa, ta buồn lắm. Dương Tiểu Tà vừa nói xong, chạy ra cửa, ngay lúc đó lão già nằm trên giường rón rén cựa mình. Rõ ràng lão già giả chết, dùng một công phu tuyệt học, bế khí để gạt Dương Tiểu Tà, dò xét tâm ý của gã. Lão không dám cử động mạnh, sợ phát ra tiếng động làm Dương Tiểu Tà biết được. Nhưng lão cảm thấy hai gò má ê ẩm. Lão đưa tay sờ hai gò má, than thầm: – Tiểu tử này hạ thủ rất độc, không chút lưu tình ... Nhưng như vậy cũng được, gã không biết ta giả chết, gã đã bộc lộ thương tâm, hình như sự thật. Nhưng ... có phải gã lầm ... hay cố ý làm cho ta bỏ ý định lừa gạt của ta đối với gã ... Ôi! Ta lừa gạt gã cũng chỉ để làm cho gã hồi tâm suy nghĩ, cố gắng rèn luyện võ công mà thôi. Không ngờ gã lại đánh ta đến sưng cả hai gò má, với lời lẽ biện luận vô cùng quái dị. Không biết gã còn tiếp tục làm gì nữa đây. Đã vậy, ta phải giả chết đến cùng thử xem sao. Lão già càng nghĩ càng có cảm giác thỏa mãn trước hành động quỷ quái của Dương Tiểu Tà. Vừa nghĩ đến đây thì Dương Tiểu Tà đã quay vào. Lão già lập tức bế khí nằm yên. ... (Trích một đoạn trong Tiểu Tà Thần) Xin mời bạn tìm đọc. |
Ân Thù Kiếm Lục (Tiểu Thuyết Kiếm Hiệp Của Cổ Long, Trọn Bộ 10 Cuốn, Bìa Mềm) Tác giả: Cổ Long Gió lạnh xé thịt da như dao cắt, từng đụn mây dày đặc cuộn chụp lên nhau...Bên bờ Bột Hải sóng biển ì ầm, đợt đợt nối tiếp phủ lên gành đá...Rốp!....Một đợt sóng nhào lên, đẩy chiếc buồm đập vào ghềnh đá phát lên một tiếng khô khan, cột buồm gãy làm đôi tụt ra theo sóng nước.Mặt biển đen ngòm vụt lóe lên hai ánh ngời ngời như hai vì sao lấp lánh di động lần lan vào bờ biển.Nếu có ai chợt thấy ... |
Dị Kiếm Khách (Tiểu Thuyết Kiếm Hiệp Của Cổ Long, Bộ 6 Cuốn, Bìa Mềm) CỔ LONG (Tác giả) |
Tà Kiếm Thất Tinh (Tiểu thuyết kiếm hiệp của Cổ Long, trọn bộ 6 tập, bìa mềm) Cổ Long (Tác giả) |
Ma Kiếm Thư Sinh (Tiểu Thuyết Kiếm Hiệp Của Cổ Long, Bộ 6 Cuốn, Bìa Mềm) Tác giả: Cổ Long |
Tà Công Phật Chưởng (Tiểu Thuyết Kiếm Hiệp của Cổ Long, Trọn Bộ 4 Tập, Bìa Mềm) Cổ Long (Tác giả) |
Phụng Tiêu Long Kiếm (Tiểu Thuyết Kiếm Hiệp Của Cổ Long, Trọn Bộ 6 Cuốn, Bìa Mềm) Tác giả: Cổ Long Ông ta yên trí chỉ hất một gậy là kiếm của Thiên Mẫn sẽ bị bắn tung ra khỏi tay liền. Vì kiếm thuộc loại khí giới nhẹ, khi nào dám đụng với trượng đầu rồng, huống hồ công lực ông già này lại có mấy chục năm khổ luyện nên thâm hậu biết bao. Kiếm và trượng của hai người vừa chạm nhau tóe lửa, ông già thấy cây trượng hơi rung động, hai chân đứng không vững, kinh hãi đến tái mặt. Nhưng đôi bên đã ... |
Truy Sát Quần Ma (Tiểu Thuyết Kiếm Hiệp của Cổ Long, Trọn Bộ 6 Tập, Bìa Mềm) Cổ Long (Tác giả) |