TERMINAL, MIỄN PHÍ!
(Hết hàng)
Tác giả: Minh Thùy Thể loại: Truyện vừa - Truyện ngắn - Tản văn ISBN: 8932000118688 Xuất bản: 2/2014 Trọng lượng: 230 gr NXB: Phụ nữ Số trang: 204 trang - khổ: 13x20,5 cm Giá bìa: Giá bán: 52,200 đ |
|
Cuộc sống nơi xứ người không phải là chuyến du lịch với những bữa tiệc vui nhộn trên bãi biển, những chuyến shopping ở các đô thị hào nhoáng, hay miền đất hứa dễ đổi đời như hằng tưởng. Nơi đó, bên cạnh những cố gắng vươn lên thành công, niềm hạnh phúc tìm thấy, vẫn có nhiều nỗi buồn lo, gian khổ và những tan vỡ thương đau. Đến với bạn đọc lần thứ hai với tập truyện Terminal, Miễn Phí! gồm 11 truyện ngắn, tác giả Minh Thùy muốn giới thiệu với bạn đọc cuộc sống và tâm tư của những mảnh đời tha hương nơi đất lạ. Giấc mơ đổi đời không dễ thực hiện, vật chất không tự nhiên ban phát, người ta phải đối mặt với bao gian khổ, phải nhẫn nhục với những công việc nặng nhọc mà chưa bao giờ nghĩ tới. Người bạn đồng hương, hay chính người thân, không phải lúc nào cũng thương yêu, đùm bọc, chia sẻ khổ đau với nhau, có khi bị lợi dụng, lừa đảo cay đắng khiến nhiều người rơi vào cảnh hụt hẫng, đánh mất niềm tin, đẩy họ vào cuộc sống đơn côi, trầm cảm, hay có khi rơi vào tội ác. Tuy không phải cuộc sống nơi hải ngoại đầy màu xám u ám, vẫn có những người đã chiến thắng số phận, phấn đấu thành công từ hai bàn tay trắng, nhưng tác giả muốn giới thiệu mọi khía cạnh sự thật của cuộc sống tha hương với bao nỗi niềm buồn thương, mà người trong cuộc hiếm khi muốn thổ lộ. Bằng giọng văn hiện thực và thương cảm, Minh Thùy đem đến cho bạn đọc cái nhìn sáng hơn về mọi cảnh đời, mọi số phận của các nhân vật trong tập truyện Terminal, Miễn Phí!. Một số trích đoạn Đến được miền “đất hứa” họ phải chiến đấu với cảnh khổ ải đầu tiên, nhập trại tị nạn: Ngày đầu nhập trại tị nạn ở Berlin phải chiến đấu dữ dội giữa đám đông hàng trăm người, đủ màu da, đủ thứ ngôn ngữ, mới chen vào được phòng ghi danh xin tị nạn. Những lần phải chuyển trại tị nạn bất ngờ, nơm nớp sợ bị đưa về vùng Đông Đức, nơi dân tị nạn phải sống trong các container không cửa sổ, không lò sưởi. Sau cùng là những ngày tạm trú ở “khách sạn Hilton”! Đó là nơi tập thể dục của trường học biến thành chỗ ở tạm cho dân tị nạn, giường ba tầng xếp lớp như cá hộp, tất cả đàn ông, đàn bà, trẻ con ồn ào như vỡ chợ, tuần nào cũng có chuyện cãi v ã , đánh nhau, có khi chỉ vì dành chỗ đứng xếp hàng lãnh thức ăn. Cuộc sống không thiếu những âm mưu vụ lợi với đồng hương: Nếu đại gia rộng lòng mở hầu bao, hắn sẽ nài nỉ mượn thêm tiền để mua luôn căn nhà này, xin trả góp nhiều năm. Tầng trệt vẫn mở nhà hàng, tầng giữa để ở, trên cùng thì cho thuê phòng ngủ, vớ thêm món tiền đủ trả lời hằng tháng. Muốn thế thì phải tập thản nhiên để vợ lên đồ mini jupe, áo hai dây, vuốt đùi thằng đại gia, đừng có lằng nhằng ghen tuông dấm dớ, hắn tự dặn mình như thế. (Chuột và người) Và những đổ vỡ tình cảm đầy sầu hận: Tấm ảnh cả hai cùng thích, Giao và Daniel bên nhau ở lan can tàu ngắm hoàng hôn trên biển, vẫn để trên bàn, đã biến mất khi chuyện tình hai người vỡ lỡ. Ngày đó, Giao vô tư không hiểu câu thơ của Daniel sau tấm ảnh: “một chỗ để yêu thương nhau trong ngày, bao vây bởi bóng tối và thần chết... Anh đã ngấm ngầm chịu đựng bao lâu, dấu diếm tình yêu trong bóng tối? Chắc anh phải khổ tâm khi sống trong dối trá với chính mình, với Giao, với mọi người. Daniel cũng từng nói như Kris: “thà đau khổ vì yêu, còn hơn sống không có tình yêu... Giao không trách anh lừa dối mình, mà lỗi tại ai? (Tango Xanh) Tuy vậy vẫn có kết thúc hạnh phúc ấm áp như truyện tình bất ngờ giữa Thư và chàng người Mỹ không thầm lặng: Thư cười, lần đầu tiên Jimmy thấy cô cười. Trong lòng anh nở bung niềm vui sướng gì đó, anh lên hết tay ga, phóng xe ào ào qua những con đường đêm lộng gió, thẳng ra xa lộ. Thư kêu lên: - Chầm chậm thôi, hai đứa bay luôn lên trời bây giờ. Thư nhắm mắt, ôm chặt vòng bụng Jimmy, tựa đầu trên bờ vai rộng, rắn chắc của anh. Đủ rồi những năm tháng khổ đau, oán hận. Giờ đây cô muốn buông thả tất cả, xóa bỏ tất cả, bay lên…bay lên, không có gì trói buộc nữa, em sẽ bay cùng anh đến tận cùng trời đất. Jimmy cảm giác như có con mèo nhỏ đang dụi đầu vào lưng mình mềm mại ấm áp, anh thì thầm: “Anh muốn xa lộ kia cứ kéo dài mãi ra vô tận.” Thư hát nhỏ, bài hát quen thuộc ở quán: “...vì đường xa ướt mưa, em muốn anh đưa em về, sao em không ở lại đây đêm nay...” (Đường xa ướt mưa) Trân trọng giới thiệu. |