Nhật Thực - Eclipse
(Hết hàng)
Tác Giả: Stephenie Meyer - Người Dịch: Tịnh Thuỷ Thể loại: Truyện dài - Tiểu thuyết ISBN: 8934974103806 Xuất bản: 10/2011 Trọng lượng: 720 gr NXB: Trẻ Số trang: 943 trang - khổ: 13x19 cm Giá bìa: Giá bán: 136,000 đ |
|
Tôi khẽ lướt tay lên mặt giấy, cảm nhận rõ mồn một những nét hằn, nơi người bạn nhỏ ấn mạnh cây bút muốn thủng cả giấy. Trước những dấu hiệu rành rành ấy, tôi có thể dễ dàng mường tượng ra được cảnh viết thư hồi âm của Jacob - cậu ta quệch quạc ngoáy bút viết những lời lẽ tràn đầy nỗi tức giận, rồi sau đó gạch lấy gạch để những dòng chữ không vừa ý, mà cũng có khi cây bút nhỏ bé ấy đã bị bẻ gãy vụn trong bàn tay to lớn của cậu ta rồi cũng nên; đó là lí do vì sao lại có những đốm mực, tôi cho là như vậy. Tôi cũng có thể hình dung được nỗi thất vọng đã kéo xệch đôi lông mày của cậu ấy vào với nhau, và vò nhăn vầng trán của cậu lại như thế nào. Nếu mà tôi có mặt ở đó, hẳn tôi đã phải phì cười rồi. Đừng để mình bị xuất huyết não đấy, Jacob - Chắc chắn tôi sẽ nói với cậu bạn nhỏ như thế - Muốn nói gì thì cứ nói huỵch tẹc ra cho rồi. Ấy vậy mà vào đúng lúc này đây, khi nhẩm đọc lại những gì bản thân đã lưu vào bộ nhớ, tôi chẳng thể nào cười nổi. Câu trả lời của cậu cho bức thư thống thiết của tôi - được ngài cảnh sát trưởng chuyển qua tay ông Billy, để ông Billy đưa lại cho cậu, lòng vòng chẳng khác gì cách cư xử của học trò lớp hai, đúng như cậu bạn nhìn nhận - chẳng hề khiến tôi ngạc nhiên. Thậm chí tôi còn biết trước được cả nội dung bức thư trước khi mở nó ra đọc nữa. Điều khiến tôi ngạc nhiên chính là mỗi hàng chữ bị gạch đi ấy đã làm cho tôi đau đớn thấu tận tâm can - cơ hồ như những lời lẽ ấy là những lưỡi dao khứa vào da thịt tôi. Và đau lòng hơn nữa là đằng sau khởi nguồn uất hận đó của cậu chính là nỗi buồn tê tái; nỗi đau của Jacob đã khoét sâu vào tận hồn tôi, sâu hơn cả nỗi đau của chính bản thân tôi nữa. Đang trong lúc suy tư, nghĩ ngợi, tôi chợt nhận ra một mùi khói không lẫn vào đâu được đang tỏa ra từ căn bếp. Giả như đây là khói ở nhà khác, ắt hẳn vị hàng xóm bất cẩn đó cũng chẳng thể khiến cho tôi phải khiếp đảm đến thế này. Nhét vội tờ giấy nhăn nhúm vào túi quần sau, tôi ba chân bốn cẳng phóng như bay xuống lầu. “Bộp” - ôi trời ơi, món sốt dùng cho spaghetti của ngài cảnh sát trưởng trong lò vi ba đã bắt đầu biểu tình bằng phát nổ đầu tiên… Nhanh như cắt, tôi giật phắt lấy cửa lò, lôi hộp sốt ra ngoài. - Bố đã làm gì sai à? - Ngài cảnh sát trưởng hỏi. - Bố cần phải mở nắp ra trước mới đúng. Đồ kim loại thì không được để vào trong lò vi ba - Vừa nói, tôi vừa mở nắp hộp, trút một nửa chỗ sốt vào cái chén, sau đó đặt chén vào trong lò vi ba, không quên cất chỗ sốt còn lại vào tủ lạnh; xong xuôi, tôi đặt thời gian, và nhấn nút khởi động. Ngài cảnh sát trưởng mím chặt môi lại mà quan sát tôi không rời mắt từ nãy đến giờ. - Bố nấu mì như vầy có đúng không con? Bố vừa dứt lời, tôi đưa mắt chiếu thẳng vào cái xoong đang đặt trên bếp lò - nơi khởi nguồn của thứ mùi đã đánh động mối hoảng loạn trong tôi. - Bố cần phải đảo đều - Tôi trả lời một cách nhẹ nhàng rồi với tay lấy muỗng, cố gắng khuấy vắt mì đang sôi bám dính lấy đáy nồi lên. Ngài cảnh sát trưởng thở dài. - Tất cả chuyện này là sao vậy hả bố? - Tôi cất tiếng hỏi. Ngài cảnh sát trưởng khoanh tay lại trước ngực, mắt chuyển hướng ra phía cửa sổ, đăm đăm ngó vào màn mưa. - Bố chẳng hiểu con nói gì cả - Ngài cảnh sát trưởng làu bàu. Tôi không tránh khỏi bối rối. Bố phải vào bếp ư? Như vậy là sao? Edward đâu có ở đây; thường thường, bố vẫn tỏ rõ “thái độ thù địch” của mình cho "bạn trai" của tôi hiểu, bố làm đủ mọi cách, từ nói năng cho đến hành động… Tất cả đều chỉ nhằm bộc lộ mỗi một quan điểm duy nhất là "mi không được đón tiếp ở nhà ta" đối với anh. Tất nhiên , mọi nỗ lực của bố là hoàn toàn không cần thiết - bởi lẽ chẳng cần có những "màn biểu diễn" đó, Edward vẫn có thể biết được chính xác bố đang nghĩ gì. Xin trân trọng giới thiệu cùng các bạn. |