Bến Đàn Bà
(Hết hàng)
Nhiều Tác Giả. Tuyển chọn: Sương Nguyệt Minh Thể loại: Truyện vừa - Truyện ngắn - Tản văn ISBN: 8935075927285 Xuất bản: 10/2012 Trọng lượng: 450 gr NXB: Thanh Niên Số trang: 450 trang - khổ: 13.5x20.5 cm Giá bìa: Giá bán: 81,000 đ |
|
Truyện ngắn
Khi chị ra được bờ sông thì trời đã về đêm. Lưỡng lự một chút, chị đứng lại xác định phương hướng rồi quả quyết bước tiếp về phía trước. Bóng tối, thời gian làm cho cảnh sắc xoay vần khiến chị không đủ tự tin để tiếp tục cuộc hành trình như ý định. Chị đã không thể tìm thấy phà Gù- cái ảo tưởng cuối cùng mà chị vẫn bấu víu - nhằm biện minh cho sự quên lãng của mình. Nén tiếng thở dài, chị đặt túi xách xuống và vặn lưng mấy cái cho đỡ mỏi rồi đưa mắt nhìn quanh. “Giờ thì phải kiếm một chỗ ngủ, sáng mai sẽ tiếp tục tìm.” Ở giữa một nơi vắng vẻ thế này, hy vọng kiếm một nhà trọ chắc chắn là một điều không tưởng. Phía trước, hình như có sáng đèn. Chị bước nhanh về phía ấy. Hóa ra, đó chỉ là một chiếc lều vó với một bà cụ già khoảng bảy mươi tuổi đang ngồi đan giỏ. Sau lời ngỏ ý muốn xin nghỉ lại, bà cụ nhìn chị một lượt từ đầu tới chân rồi gật đầu. Mới được vài câu xã giao, hai mắt chị đã ríu lại, chực sụp xuống. Chị đưa tay khẽ đấm đấm cái lưng đau như rần vì suốt một ngày, một đêm chen chúc trên xe khách chật như nêm và xin phép bà cụ đi ngủ trước. Bà cụ kéo tấm liếp. Những chấm sáng của chiếc đèn bão lọt qua khe in lên vách lều lấm tấm hệt những chấm hoa. Chị nhắm mắt lại và thiếp đi…
*
Không rõ chị đã ngủ được bao lâu, chỉ biết rằng khi chị thức giấc thì vẫn thấy những chấm hoa in trên vách lều. Không thấy bà cụ đâu, chị bước ra ngoài. Ánh đèn hoi hóp dãi bóng chị dập dềnh trên mặt sông, với tay lấy cái Thời đang đan dở, chị cầm nắm nan giộng giộng xuống đất và bắt đầu tỉ mẩn gài từng chiếc một…
“Ũm”. Chiếc Thời tuột khỏi tay rồi từ từ lăn xuống nước khe khẽ vọng trong đêm. Chị đứng dậy cố nén một tiếng thở dài… Tiếng nước tóc tóc chảy khan qua mắt vó dội vào đêm buồn thấu ruột. Một con cá chưa xuống lách ngược trên miệng Đam nghe lạch sạch.
Đêm quánh đen. Tiếng côn trùng đột nhiên nín lặng rồi từ từ ri rỉ và rộ lên. Đầu chị lại ong ong rồi trở nên buốt ngược như những ngạnh trê đang thách vào. Chị bước xuống thuyền. Cảm giác lành lạnh từ mặt sông khiến chị lịm dần... Ơ kìa! Xuân, Hạ, Thu… Lũ quỷ sứ! Hi. Hi. Đông! Qua bên này kì lưng cho tao với. Da tao mịn như da trẻ con í chứ con Thu ấy à? Mới chưa đến mười tám tuổi mà lưng gì toàn mụn như bà già tám mươi! Á a! Chị Xuân dám nói xấu em hả? Em thì em lột xác chị đấy! Thôi thôi cho tôi xin, đừng có mà nói đến trẻ con mà làm tôi thèm rỏ rãi đây này. Bằng tuổi tôi á, ở nhà ối đứa chồng con đuề huề rồi. Ừ, chẳng biết bao giờ mới hết chiến tranh để còn về lo chuyện chồng con nhỉ? Hm…Nếu mai sau hòa bình, cả bốn đứa mà còn sống, bọn mình sẽ đẻ một lũ con rồi thông gia với nhau nhé! Khi ấy, con cháu chúng ta sẽ là con chung và “Tứ Quý – Tứ Quỷ” vẫn tụ với nhau như thế này thì thích nhỉ! Con Thu mông to thế kia, chắc đẻ con gái rồi – Con Hạ ngực săn lắm, chắc đẻ con trai. Còn con Xuân, tao cho mày chọn đấy! Em không đẻ con gái – Con Thu hét toáng lên. Con gái như u em í, vất vả lắm! Lúc nào cũng thấy mang nặng đẻ đau, chăm bẵm con cái, làm lụng cáng đáng tất công việc nhà chồng! Đẻ con trai, như bố em sướng hơn. Cứ biền biệt, mỗi lần về gửi lại mẹ em một đứa rồi lại đi! Thôi thôi! Cho mày đẻ con trai – Con Hạ cười – Báu ngọc gì, chỉ tổ nghịch như quỷ sứ! Suốt ngày rát cổ bỏng họng! Con gái xinh đẹp, hiền, ngoan… Nhìn cái mặt con Hạ đang ngất ngây kìa! Ha! Ha! Ha! Mày cứ ngất ngây đi! Rồi mai sau mày sẽ đẻ một lũ, một lĩ con gái khiến cho lão chồng mày phải đi kiếm một thằng quý tử để nối dõi, khi ấy mày mới sáng mắt ra chứ cứ ở đó mà mơ màng xinh đẹp hiền ngoan à! Ôi dào, tao cho thoải mái! Cá vào ao nhà ai, người ấy được. Càng đỡ phải mang nặng đẻ đau. Xí! Mày cứ ở đấy mà to mồm “Cá vào ao nhà ai người ấy được!” Chả không lồng thách lên ấy à. Ha. Ha. Thôi! Thôi! Con xin các mẹ! Tắm nhanh lên rồi còn về! Máy bay nó mà ập xuống đây thì cứ đứng đấy mà đẻ với đái…
Oẵng...Oẵng... Tiếng con cá vật đẻ phía đám Trà làm chị chợt tỉnh. Giật mình ngơ ngơ ngác, hóa ra, chị vẫn đang ngồi ở dưới thuyền. Những hình ảnh vừa rồi chỉ là những kí ức gặp không gian và tâm trạng thì ùa ra vây bủa mà thôi. Dạo này, những hình ảnh như thế xuất hiện thường xuyên trong cái bộ óc vốn đã cứ u u, mê mê của chị... |