Thời Tiết Đô Thị
(Hết hàng)
Tác giả: Phương Cầm Sa (Blogger 5xu) Thể loại: Văn học ISBN: 8936037746104 Xuất bản: 7/2010 Trọng lượng: 360 gr NXB: Thời đại Số trang: 356 trang, kích thước 13x20,5 cm Giá bán: 65,000 đ |
|
"Thời Tiết Đô Thị" là bản offline các bài viết, entry online của blogger nổi tiếng 5xu. Cuốn sách được anh đề tên tác giả là con gái - Phương Cẩm Sa. Đọc "Thời Tiết Đô Thị", người đọc bắt gặp một blogger trong đầu có nhiều "sạn" với các mối quan tâm khác nhau cùng giọng văn biến hóa, nhiều lúc tưng tửng, hóm hỉnh rất lạ. Giáo sư Toán học Ngô Bảo Châu, một người bạn, một fan của 5xu nhận xét: "Đọc nhiều đoạn văn của blogger 5xu, tôi thấy sung sướng như được ăn một bát cơm ngon - gạo mới nấu rất khéo". Cuốn sách viết: "Người Việt mình ăn cơm thế nào nhỉ? Một bữa cơm truyền thống được nấu và bày lên mâm. Mâm thường là bằng đồng hoặc nhôm, hình tròn. Mâm có thành mâm, bát và đũa của từng người được bày đều đặn lên xung quanh. Các món ăn được bày trong lòng của mâm. Đó là một mâm cơm truyền thống của chúng ta. Mọi người ăn cơm thế nào? Cơm được xới riêng vào từng bát của mỗi người. Còn thức ăn, nước chấm, canh… thì chung hết. Người nào ăn cái gì, chan canh gì thì tự gắp hay tự múc vào bát mình. Nước chấm thì chấm chung vào một chỗ. Xương và những gì nhè ra thì bỏ luôn lên thành mâm. Đại thể là bữa ăn của chúng ta, về truyền thống, là như vậy. Từ năm này qua năm khác, các việc ăn uống kiểu này nó làm hư chúng ta. Chúng ta có thể mạnh ai người ấy gắp, hay ăn nhanh thì còn thức ăn, ăn chậm thì cuối bữa chỉ còn cơm trắng và canh cặn.... Ăn chung mâm kiểu Việt Nam còn sinh ra cái tâm lý nhìn vào bát của nhau. Thằng này vào mâm là gắp miếng đùi, thế cổ cánh mày để cho ai? Thằng kia lại có tính nhường nhịn, nhường người cùng mâm gắp trước, hết nước chấm còn chạy đi lấy, quay lại nhìn bát của mình kém bát chúng nó. Một lần không sao, nhiều lần là nảy sinh xích mích. Ăn xong, ít nhiều đều cũng no nê cả, cái mâm cơm sau bữa ăn nó toét tòe loe ra, bát đũa ngổn ngang, nhem nhuốc bẩn thỉu, đi dọn là ngại. Không dọn thì bẩn. Ai mà dọn thì có thể trượt phần tráng miệng phía sau. Rửa bát lâu có khi quay lại miếng cam, quả quít, chén nước chè cũng không còn. Mà dọn mâm của mấy ông ăn tạp nhè miếng khó ăn lung tung ra quanh mâm, đâu có phải sung sướng gì. Cái kiểu nhìn vào bát nhau rồi so bì ít nhiều, rồi kể công tao góp gạo, tao góp thịt, tao thổi lửa, tao nhóm rơm… nó cứ ngốt ngát lên mãi. Thế rồi nảy sinh cái tính ăn gian, góp công góp của thổi cơm thì bớt, lúc ăn thì gắp nhanh, thậm chí còn toa rập với nhau để gắp cho nhau công khai, rồi cùng trốn rửa bát. Cái minh bạch nó thiếu là từ đây mà ra: mọi việc từ đi kiếm củi đến rửa bát nó lộ ra hết, phơi ra hết, ai cũng thấy, mà cái sự ăn nó lại không công bằng. Không công bằng từ cơ chế góp công đến chia phần. Không công bằng từ tâm lý được ăn ít mà lại nhìn bát thằng được ăn nhiều. Không công bằng ở chỗ cùng được ăn mà lại cứ phải cùng ăn với nhau, không để dành cho bữa sau hay chọn món mình ưa thích. Chưa kể chuyện làm mất vệ sinh hay làm hỏng thẩm mỹ của cả mâm cơm lẽ ra được bày biện đẹp mắt nữa. Cái tâm lý và hành xử quanh mâm cơm truyền thống nó đi vào đời sống. Nếu như thời bao cấp ai cũng nghèo như ai thì cái việc so bì góp công hay nhìn vào bát nhau nó không có chỗ để thể hiện. Ngày nay nó khác rồi. Làm ăn kinh doanh, các công ty cứ chia ra, tách ra, người nọ bỏ đi, người kia thêm vào, rồi lại tách ra, bỏ đi… mãi mãi là cái vòng lẩn quẩn. Chưa kể việc chia tiền, nhiều lúc còn đau đầu và gây xích mích hơn lúc kiếm tiền. Không phải không ai biết là nên có cơ chế rõ ràng, nhưng tâm lý kiểu ăn chung mâm truyền thống nó lưu cữu trong nhiều thế hệ quá rồi, bây giờ không phải một sớm một chiều mà giải quyết xong được. Bây giờ xã hội khá là văn minh hơn. Đi ăn cơm văn phòng là biết gọi cơm đĩa rồi, ai ăn gì gọi món đấy, ai ăn trong đĩa của người đấy. Đi ăn chung là để cho vui, còn tiền thì tự trả. Mà kể cả có người bao thì người trả tiền cũng ăn đĩa của mình, không gắp được từ đĩa của người được mời. Bắt đầu có tính minh bạch hơn. Nhưng tâm lý mâm cơm của chúng ta chắc còn lâu lắm mới hết được." (Theo Linh Nga, vnexpress.net) |