Khi Yêu Ai Cũng Liêu Xiêu
(Hết hàng)
Tác giả: Lại Bào. Người dịch: Phương Linh Thể loại: Văn học ISBN: 8936037794457 Xuất bản: 5/2012 Trọng lượng: 700 gr NXB: Văn học Số trang: 591 trang - khổ: 14.5x20.5 cm Giá bìa: Giá bán: 111,200 đ |
|
Lại Bảo là một anh chàng độc thân. Tốt nghiệp ra trường, anh xin làm chuyên mục giải trí cho một tờ báo. Cuộc sống vô tâm, vô tính, sáng ngày chỉ mải mê bon chen kiếm tiền của anh có lẽ vẫn trôi qua rất “an toàn” - nếu không tình cờ gặp lại Mạt Mạt. Đó là cô bạn gái của anh thời trung học, vì những hiểu nhầm không đáng mà họ xa nhau. Và giờ đây, khi gặp lại Mạt Mạt, hình như trái tim anh lại lạc nhịp lần nữa! Cùng lúc đó, là sự xuất hiện của của cô gái Tiểu Hy, một cô bé trong sáng, thuần khiết như nữ sinh, nhưng lại có đời sống nội tâm và chuyện gia đình khá phức tạp. Và rồi, anh thật sự “liêu xiêu” khi bỗng dưng phải đứng giữa hai cô gái trẻ với tư cách là chồng của Mạt Mạt và ông bố bất đắc dĩ của cái thai đã ba tháng trong bụng Tiểu Văn!.. Tình yêu chân thành là không phải chỉ có những mật ngọt, hương hoa, mà cần lắm cả sự bao dung và tấm lòng vị tha cao thượng; phải có thái độ muốn hiến tặng và chia sớt để nâng đỡ cuộc đời nhau. Số phận thích trêu ngươi, đẩy đưa những con người trẻ tuổi đến những mâu thuẫn, khó khăn, để rồi giúp họ nhận ra rằng mình sinh ra là để cho nhau, vì một lẽ nào thì luôn cần nhau!. Một câu chuyện đầy tính nhân văn khi những bí mật được mở ra qua từng trang sách cùng với một kết thúc có hậu. Đọc để cảm nhận cả một thế giới tình yêu đa sắc màu, đa cung bậc: có hạnh phúc, có buồn thương, có cả những khúc quanh và dấu lặng. Trích đoạn: Tôi trả tiền rồi ra khỏi quán cà phê, cảm thấy rảnh quá chả có gì làm. Dạo này tôi đang rảnh rỗi, vừa xin nghỉ ở một tòa soạn, chuẩn bị nhảy sang một tòa soạn khác, nhưng tòa soạn nhận tôi còn đang cải tổ nên cho tôi nghỉ một tuần. Lúc đầu tôi cũng sướng lắm, nhưng hôm nay mới là ngày thứ hai mà tôi chẳng còn thấy sướng tí nào nữa. Những phóng viên giải trí hay còn gọi là paparazzi như tôi thường chạy rông cả ngày ngoài đường, sáng ở Bắc Kinh có khi chiều đã đến Thượng Hải rồi. Bây giờ tự dưng rỗi rãi, lại thấy không có gì để làm, đây có phải là bệnh nghề nghiệp không nhỉ? Thôi được rồi, tôi thừa nhận mình hơi khó chịu vì thấy bây giờ Mạt Mạt cũng ngon lành nhưng cô ấy không còn là bạn gái của tôi nữa. Ở ngoài cũng chẳng có việc gì làm, thôi thì về nhà vậy. Ngôi nhà này khá được, tôi đã nghĩ kĩ rồi, sau này nếu không có cơ hội tự do yêu đương, đành phải đi xem mặt thì căn nhà này sẽ là một trong các vốn liếng của tôi. Căn nhà rộng hơn trăm mét vuông, ở tầng hai mươi lăm, môi trường ở khu này cũng được, giá cả tất nhiên là không hề rẻ. Chỉ có điều, căn nhà này hiện nay vẫn chưa thể hoàn toàn coi là của tôi. Hơn một năm trước, một người bạn làm bất động sản đã ngon ngọt dụ dỗ tôi mua căn nhà này trả góp với giá ưu đãi, thế là tôi nghiến răng nghiến lợi trở thành nô lệ trả góp. Tuy tôi không chú ý trang hoàng về nội thất trong nhà, ngoài một số đồ đạc cần thiết ra thì chẳng có gì cả, nhưng cũng phù hợp với nguyên tắc đơn giản là đẹp nhất của tôi, tự lừa mình lừa người và cũng tự sướng luôn... |