101 Truyện 100 Chữ - Tập Truyện Ngắn
(Hết hàng)
Tác giả: Nguyễn Thị Hậu Thể loại: Truyện vừa - Truyện ngắn - Tản văn ISBN: 8936047862337 Xuất bản: 10/2012 Trọng lượng: 150 gr NXB: Hội Nhà Văn Số trang: 143 trang - khổ: 11.5x17.5 cm Giá bìa: Giá bán: 32,400 đ |
|
101 truyện 100 chữ là tuyển tập những chuyện cực ngắn của nhà văn Nguyễn Thị Hậu, mỗi câu truyện chỉ vẻn vẹn 100 chữ nhưng cũng đủ truyền tải tới người đọc những thông điệp sâu sắc và ý nghĩa về cuộc sống Hãy đón đọc tập truyện này để thấy được sự mới mẻ trong cách viết và cách trình bày của cuốn sách. Dưới đây là trích đoạn 10 truyện ngắn trong cuốn sách: 1. Vết đau Hồi yêu nhau. Có lần gọt trái cây cho nàng, anh bị đứt tay. Nàng mặt mày tái mét, ôm cả cánh tay anh hốt hoảng đòi đưa đi … bác sĩ! Lấy nhau rồi. Một lần thấy tấm hình cưới sắp bị rớt, anh mang búa đinh ra sửa. Loay hoay sợ đụng bể kiếng, búa đập vào tay. Máu tóe ra. Anh xúyt xoa nhờ nàng lấy giùm bông băng, nàng bực bội: Sao anh vụng thế! Chồng với chả con! Vết đứt tay ngày xưa giờ bỗng thấm đau, đau thấy 36 ông trời! 2. Nghề nghiệp Bạn học địa chất và đi làm cai thầu cho các bãi đào vàng “chui”. Anh nhanh chóng trở thành “đại gia”. Một ngày anh bị tai nạn. Gia đình tan nát. Tiền của cũng không cứu vãn được. Nó cũng làm nghề đào đất nhưng chỉ gặp di cốt cổ xưa với gốm vỡ. Cần mẫn gắn chắp những mảnh gốm để hiểu về quá khứ và viết để hàn gắn tình người ngày hôm nay. Bạn nói: – Bây giờ anh mới nhận ra ai là người giàu có! 3. Vua và hoàng hậu Nhận điện thọai: “Hậu đấy à, trẫm đây! ”. Nó ngơ ngác: “Trẫm nào ạ? ” - Trời ơi, đến trẫm mà cũng không nhớ ra ai à? - Vì nhiều người tự xưng là trẫm lắm. Bạn cười xòa: - Mỗi lần gọi tên bà tui thấy phê phê, cứ như mình là vua! Nó “đay nghiến”: -Các ông ai cũng thích làm vua, nhưng chả bao giờ coi vợ mình là Hoàng hậu! 4. Cầu Ô thước Trước khi anh đi công tác xa họ tổ chức đám cưới đúng vào tháng bảy âm lịch. Cha mẹ hai bên lo lắng vợ chồng họ sẽ như “Ngưu lang Chức nữ”. Họ cười, bây giờ có internet, email, chát chit, điện thọai, webcam… có xa xôi gì đâu khi hàng ngày gặp nhau trên mạng? Vài năm qua. Anh trở về. Sống chung dưới một mái nhà mà bỗng nghe xa ngái… Chẳng ai muốn bắc Cầu Ô thước dù đã nhiều tháng bảy mưa ngâu… 5. Học trò cũ Hồi đó học trò là cán bộ đi học nên lớn hơn cô giáo vài tuổi. Trong lớp ngoài đường gặp nhau vẫn xưng hô “cô – em” thân tình mà trân trọng. Nhiều năm sau, tình cờ gặp lại trong một cuộc họp, học trò nói với mọi người : “Đây là cô giáo cũ của tôi”. Quay sang cô giáo : “Em có mang danh thiếp không, cho anh…”. Cô giáo nhã nhặn : “Xin lỗi, tôi không có danh thiếp”. Học trò giờ là “người sang” nên cô giáo không muốn “bắt quàng” là quen. 6. Khóa tình yêu Cầu cũ chi chít những chiếc khóa nhiều lọai nhiều màu. Chàng và nàng trịnh trọng bấm ổ khóa có khắc tên hai người vào thanh sắt, chìa khóa – theo phong tục – được vứt xuống sông. Họ thề thốt: Không ai có thể chia lìa hai ta. Nhưng, 1. Chỉ vài tháng thì đường ai nấy đi. Cả hai đều không biết người kia còn dấu một chiếc chìa của “khóa tình yêu”. 2. Vừa qua khỏi cầu họ đã cãi nhau vì vứt nhầm chìa khóa xe hơi xuống sông. Thế là chia tay. 7. Vu lan Từ sáng sơm anh chị đã rối rít chuẩn bị nhang đèn hoa trái lên cúng chúa cùng món tiền công đức khá lớn. Mẹ anh hỏi: Chiều mấy giờ về để mẹ nấu cơm? - Mẹ đừng chờ. Chiều tụi con ăn cơm chay nhà chùa đãi. Xe chạy. Mẹ đứng đó tần ngần. Lễ Vu lan mà mẹ vẫn một mình cơm nước như mọi ngày. 8. Nàng Bân Biết dịp Giáng sinh anh sẽ đi đến miền tuyết trắng, từ mùa thu cô đã cần mẫn đan chiếc khăn len, đôi bao tay để khi dùng anh sẽ thấy ấm áp như có cô bên cạnh. Anh đi rồi cô vẫn cần mẫn ngồi đan những chiếc khăn những đôi bao tay, cuộn len mềm mại mang lại cho cô cảm giác được chạm vào hơi ấm của anh giữa Sài Gòn đầy nắng. Cô không biết suốt mùa đông giá lạnh ở nơi ấy khăn và bao tay chỉ nằm im trong valy của anh… 9. Mèo và chó Mâm cơm đậy lồng bàn vậy mà mèo vẫn cạy và tha mất khúc cá. Nó bèn lấy lồng bàn úp… mèo. Con mèo lê la khắp nhà mà không sao chui ra được. Nó yên tâm làm việc không lo mèo ăn vụng. Chó mon men đến mâm cơm, xốc mõm vào ăn hết. Mèo nhìn thấy meo meo ầm ĩ. Nó mắng mèo: cho chừa cái tội ăn vụng, kêu gì mà kêu! Người ta thường chỉ thấy mất khúc cá mà không thấy mất cả mâm cơm, là thế. 10. Halloween Mới bước đến cửa mọi người đã nhao ra trầm trồ: Ồ! hóa trang ấn tượng quá! Nó giật mình bước vào phòng vệ sinh, một gương mặt lạ hoắc trong gương đang nhìn nó đầy nghi hoặc. Chợt nhớ: hôm nay vội đi nên nó không trang điểm gì cả, định bụng khi đến đây sẽ tìm mua một cái mặt nạ. Mà có khi chẳng cần mặt nạ nữa vì có ai nhận ra cái mặt thật của nó đâu. |