BẠN TÔI LÀ SÓI
(Hết hàng)
Tác giả: Tát Không Không. Người dịch: Nguyễn Thu Phương Thể loại: Truyện dài - Tiểu thuyết ISBN: 8936062800468 Xuất bản: 9/2012 Trọng lượng: 650 gr NXB: Văn học Số trang: 542 trang - khổ: 14.5x20.5 cm Giá bìa: Giá bán: 96,000 đ |
|
Nếu bạn đã từng xem những bộ phim kinh điển về ma cà rồng thì tác phẩm Bạn trai tôi là sói bạn không thể bỏ qua tác phẩm đang gây dư luận trên cộng đồng mạng này. Hãy lật giở những trang sách này bạn sẽ thấy một câu chuyện rất li kỳ và hấp dẫn về người sói. Theo miêu tả, người sói là một loại động vật vô cùng thần bí, không, có lẽ bọn họ là một giống người vô cùng thần bí thì chính xác hơn, bởi lẽ người sói, trong cuộc sống thường ngày hình dáng của họ là người bình thường, nhưng dưới ánh trăng chiếu rọi, họ sẽ biến thành sói, tuy nhiên, người sói năng lực cao có thể biến hình tùy ý. Ma cà rồng sợ tỏi, còn người sói lại sợ bạc, vì vậy, cách duy nhất để giết chết người sói là mạ bạc ở đầu đạn, sau đó bắn thẳng vào tim nó. Cũng theo truyền thuyết, cứ một trăm năm, trong họ tộc người sói sẽ có một người sói không sợ bạc, được sinh ra vào đúng đêm trăng rằm. Và Diệp Tây Hi chính là người như vậy. Cô là kết quả tình yêu của cha cô – một người bình thường, và mẹ cô – một người sói. Mà người sói thì rất khó để có thể sinh con gái, trong trường hợp sinh được con gái, thì người mẹ phải chết. Và mẹ cô đã chọn cách nhường cho cô sự sống để ra đi… Chính vì Diệp Tây Hi là một người sói đặc biệt – người sói không sợ bạc – Nên cô bị rất nhiều người sói khác truy sát, tìm mọi cách bắt cô về để làm cái máy sản sinh máu. Trong trường hợp bọn họ trúng phải đạn bạc, có thể thay máu của cô để tái sinh. Nhưng số phận thật ưu ái khi đưa đến cho cô hai người đàn ông đồng loại đều yêu cô hết mình. Họ sẵn sàng bảo vệ cô trong mọi tình huống nguy hiểm. Có một con sói nói với cô: “Từ giờ cho đến khi anh chết, anh sẽ luôn bảo vệ em”. “Nếu như em đồng ý, ngay bây giờ anh sẽ từ bỏ tất cả, chúng ta sẽ cùng nhau rời bỏ nơi này…” Một con sói khác lại nói với cô: “Em đừng tốn công vô ích, em không thể chạy thoát khỏi tay anh đâu”. “Em vĩnh viễn là của anh, vĩnh viễn như vậy, trừ phi anh chết”. Còn cô, trái tim của một người sói, có biết đập những nhịp đập của yêu thương? Có biết đắm say và ngất ngây trong một kiểu tình yêu nóng bỏng của người sói? Cưỡng bức, cuồng nhiệt, và hoang dại… Đắm say, ngất ngây, và thèm khát… Tình yêu luôn có những lý lẽ riêng của nó Cho dù nó thuộc về giống người nào. Trích đoạn: Đến lúc Diệp Tây Hi và Từ Như Tĩnh khổ khổ sở sở trèo lên được bức tường bao phía nam, lập tức đứng ngây ra – Nơi họ đang đứng, cách mặt đất bên ngoài có đến mười mét. “Tiêu rồi, tôi mỗi lần chỉ có thể mang một người xuống.” Hạ Từ Viện vừa tẩy trang vừa hỏi: “Hai người ai đi trước?” “Để Như Tĩnh xuống trước đi.” Diệp Tây Hi nhìn Từ Như Tĩnh sắc mặt tái xanh đến độ không thốt lên lời, bèn nói: “Cô ấy sợ độ cao, sắp không xong rồi.” “Được, cố đợi một lúc tôi sẽ quay lại đón cô.” Nói xong, hai tay Hạ Từ Viện chống xuống, hóa thân thành sói. Sau đó cõng Từ Như Tĩnh, men theo hốc tường mà trượt xuống. Ngay lúc đó, Diệp Tây Hi chợt nghe thấy sau lưng có tiếng người hô hoán, nửa người như lạnh cứng. Quả nhiên, trông thấy Du Tư Nhân dẫn một đám người đuổi tới chỗ cô. “Ở trên tường!” “Đừng để cô ta chạy thoát!” “Mau bắt lấy!” Mắt thấy đám người đuổi tới càng lúc càng gần, cho dù Hạ Từ Viện có quay lên bây giờ cũng không còn kịp, Diệp Tây Hi cảm thấy tuyệt vọng. Đúng lúc sắp sửa giơ tay chịu trói, ngoan ngoãn trở lại làm kiếp chuột bạch, thì từ dưới tường có một giọng đàn ông: “Mau nhảy xuống!” Diệp Tây Hi chú mục, hóa ra người gọi cô chính là Hạ Phùng Tuyền. “Mau nhảy xuống, tôi sẽ đỡ cô.” Hạ Phùng Tuyền dang rộng hai tay. “Nếu không đỡ được thì sao?” Diệp Tây Hi lo lắng. “Yên tâm, nếu như không đỡ được, tôi sẽ đưa thi thể cô tới nơi an nghỉ cuối cùng.” Mặc dù cách xa như vậy, Diệp Tây Hi dường như vẫn trông thấy khóe miệng anh ta nở một nụ cười chế nhạo. Thật khốn kiếp! Diệp Tây Hi hận đến nghiến răng nghiến lợi, quyết tâm dù chết cũng không nhảy. Nhưng ngoái đầu lại nhìn, Du Tư Nhân đã dẫn người tới sát chân tường, Diệp Tây Hi kinh hãi, cũng chả biết lấy đâu ra dũng khí, nhắm chặt mắt, nhảy ra khỏi bức tường. Trong khoảnh khắc, bên tai chỉ có tiếng gió ù ù, trái tim như ngừng đập, trong lồng ngực chỉ còn lại cảm giác trống rỗng. Sắp rơi xuống đất, cô cảm thấy có một đôi tay vững chắc đỡ lấy mình. Từ từ mở mắt, thứ cô thấy trước tiên là một bộ ngực màu cổ đồng, cường tráng nở nang. Tiếp đó, giọng nói của Hạ Phùng Tuyền vang trên đầu cô: “Cô thoạt trông thì có vẻ rất gầy nhưng sao khi ôm lại chẳng nhẹ nhàng chút nào?” “Bởi vì tôi thực sự rất rất béo.” Diệp Tây Hi cau mày giải thích. Nhưng Hạ Phùng Tuyền dường như không nghe thấy cô nói, tiếp tục: “Mặc dù tương đối nặng, nhưng không ngoài dự liệu của tôi, nếu không thì cô đã tiêu rồi.” Mời bạn đón đọc . |