NHỮNG BỜ MÔI CHƯA HÔN
(Hết hàng)
Nhiều tác giả Thể loại: Truyện vừa - Truyện ngắn - Tản văn ISBN: 8936062801038 Xuất bản: 11/2013 Trọng lượng: 200 gr NXB: Văn học Số trang: 232 trang - khổ: 13x20,5 cm Giá bìa: Giá bán: 48,000 đ |
|
Vì sao những câu chuyện tình yêu luôn có sức hút với mọi người? Bởi vì mạnh mẽ hay dịu dàng, mỏng manh hay bản lĩnh, dù có mang tính cách nào cũng chẳng ai có thể quay lưng với tình yêu. Chuyện tình yêu, mỗi người một vẻ, hạnh phúc rạng ngời hay bi thương ghi khắc cũng đều sẽ là những mảnh ghép trong cuộc đời. Người đã đi qua kể lại bằng kinh nghiệm, người đang đắm chìm nói đến bằng cảm xúc, với Những Bờ Môi Chưa Hôn truyện ngắn cùng sự góp mặt của nhiều tác giả, mỗi người một cá tính, một câu chuyện, một hương một sắc trong vườn hoa tình yêu. Hãy để bản thân được mở cánh của thần kỳ, bước vào vườn hoa tình yêu ấy, vì biết đâu bạn sẽ thấy cả bông hoa của chính mình tại đây. Trích đoạn: - Có đi vào không? Tuấn giận dữ quát lên. Phương vẫn mím môi, ngồi im không nhúc nhích. - Bao nhiêu tuổi rồi còn buồn chán vì chuyện điểm chác? Gân cổ nổi lên, Tuấn thật chỉ muốn xách tai con bé cứng đầu này lôi vào trường. - Tôi vào kí túc xá trước đây, cậu thích thì cứ ngồi đây cho muỗi cắn. Tuấn lầm bầm bỏ đi. Toàn bộ cơ thể Phương vẫn không có dấu hiệu của sự dịch chuyển. Một lát sau Phương mới ngửa cổ lên nhìn trời. Bầu trời đêm nay không nhiều sao, chỉ có một vài ngôi lấp lánh giữa màn đêm tối đặc. Không phải Phương buồn chuyện học hành. Phương khe khẽ thở dài. - Ăn kem! Tuấn giơ túi kem que ra trước mặt Phương. Nghe nói ăn đồ ngọt sẽ giải tỏa được nỗi buồn. Phương ngạc nhiên, tưởng cậu đã thực sự về rồi chứ. Phương nhận lấy que kem, co chân lên ghế ngồi ăn. - Con gái mà xấu nết. Phương gặm que kem, chậm rãi như người ta ăn cá nhiều xương, hiền lành và bé bỏng khiến cậu có cảm giác muốn được chở che. Hương thơm từ làn tóc cô nhè nhẹ tỏa ra. Tuấn trộm hít lấy một chút. Bướng, xấu nết, mà sao vẫn dịu dàng. - Ăn xong rồi về thôi. Tuấn kéo cánh tay cô. Phương lắc đầu rồi hỏi một câu khiến cậu giật mình: - Cậu đã hôn ai bao giờ chưa? Lúng túng, Tuấn buông tay Phương ra: - Tớ chưa. - Vậy mình hôn nhau nhé Cặp mắt Phương trong trẻo nhìn Tuấn, phản chiếu ánh điện, long lanh như sao trời: - Tớ cũng chưa hôn ai bao giờ. - Vậy thì đều không biết hôn rồi. Làm sao hôn được bây giờ. Tuấn ngốc nghếch hỏi. - Thì học. Cả hai ngẩn người nhìn cặp tình nhân phía trước đang cuộn lưỡi vào nhau. - Người ta bảo đấy là hôn kiểu Pháp. Phương quay sang bảo cậu. - Còn như thế này là hôn kiểu Hàn. Phương nhoài người ra một chút, phớt nhẹ lên bờ môi cậu. Cánh môi Phương chỉ lướt qua thôi mà toàn thân Tuấn tê cứng. Cậu bất động một lúc lâu, những mềm mại vẫn còn đọng lại, dần dần lan tỏa đến từng mạch máu. Phương mỉm cười. - Nhưng nụ hôn sẽ không bao giờ tuyệt vời nếu thiếu tình yêu. - Vậy vừa rồi có phải một nụ hôn tuyệt vời không? Tuấn đan chặt những ngón tay vào nhau, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, làm bộ vu vơ hỏi. Phương lắc đầu: - Không phải. Trái tim đang nóng bỏng của cậu lập tức trở lên tê tái. Phương đứng dậy: - Về thôi, không ký túc đóng cửa mất rồi. Từ dãy ghế cách đó không xa, hai bóng đen cũng lần lượt đứng dậy. Cả đêm ấy Tuấn không ngủ được. Vô thức, những ngón tay cứ chạm lên đầu môi. Không phải nụ hôn tuyệt vời. Cậu đau lòng. Tại sao có thể hôn mà không yêu. Một tuần trôi qua, những thổn thức trong Tuấn không thể kìm nén thêm được nữa. Cậu gọi điện, nhưng số máy báo không liên lạc được. Cậu quyết định tìm đến, gõ cửa phòng Phương. - Xin lỗi bạn, Hà Phương có phòng không. Cô bạn gái tròn mắt nhìn cậu: - Hà Phương xin được học bổng du học rồi, Tuấn không biết sao. À, mà đợi tớ một lát. Hình như nó dặn mấy đứa gửi lại cho cậu bức thư này. Tuấn mở thư ra đọc. Những dòng chữ rõ nét, gọn gàng, chảy đều trên trang giấy. “Tớ biết rằng cậu sẽ không đến trước khi tớ đi nên để lại lá thư này. Hôm đó không phải tớ buồn chuyện điểm số mà hẹn gặp cậu. Tớ đã vô tình nghe được câu chuyện giữa cậu và hai người bạn. Tớ chỉ muốn giúp cậu hoàn thành lời thách đố đó thôi. Chứng tỏ được sức hấp dẫn của mình, cậu vui chứ? Nụ hôn đó chưa tuyệt vời, bởi tớ biết cậu không hề yêu tớ. Nhưng, tớ lỡ yêu cậu mất rồi. Tạm biệt nhé. Bờ môi cậu , tớ sẽ gìn giữ mãi trong tim” Tuấn buông tờ giấy trên tay ra, thấy trái tim mình như bị khoét sau một lỗ. Những bờ môi chưa biết hôn. Nhưng tớ nhất định sẽ đợi cậu quay về… Sáu năm trôi qua Phương trở về nước. Paris hoa lệ với những chàng trai Pháp lãng mạn tuy ngọt ngào nhưng cũng vẫn chỉ là những kỷ niệm làm quà cho quãng thời gian xa xứ. Nụ hôn phớt nhẹ năm nào mới là thứ cô lưu giữ mãi trong tim. Tình đầu như dòng suối nhỏ chảy mãi không ngừng. Những trong trẻo và dịu mát của mối tình ấy róc rách chảy khơi nguồn cho mọi êm đềm, nhung nhớ. Phương ngước lên nhìn bầu trời đêm. Vẫn ít sao như thuở nào. Cô nhấp một ngụm rượu vang, mấy năm trên đất người, đây là thứ giúp cô dịu bớt nỗi cô đơn. Có những lúc đang nằm yên trong vòng tay một chàng trai, cơn thèm rượu vang ùa tới. Phương trở dậy khoác áo, một mình đứng bên khung cửa sổ nhâm nhi thức uống kỳ diệu ấy. Nhắc đến Pháp là nhắc đến rượu vang. Nhắc đến rượu vang là nhắc đến Pháp. Điều đó quả không sai. Cô đã có lần được lang thang trên chiếc xe tải nhỏ đến thăm một vườn nho ở Beaujolais phía bắc thành phố Lyon. Beaujolais nổi tiếng với Beaujolais Nouveau sắc hồng lựu, không trọng vị chát đặc trưng của rượu vang mà chú ý đến hương vị hoa quả tinh tế. Chưa bao giờ cô được thấy nhiều nho và được nếm thử một thức uống kỳ diệu đến như thế. Cô thích thú vô cùng. Cô vô tình gặp lại một người bạn đại học. Anh ta khen cô càng ngày càng xinh đẹp. Mái tóc xoăn bồng, đôi mắt sâu và nụ cười mê hoặc có thể đánh gục bất cứ một chàng trai nào. Cô ý nhị mỉm cười. Nét dịu dàng ngập tràn nơi đáy mắt. Anh bạn cô ngẩn ngơ một lúc rồi lắc đầu: - Tớ chưa gặp một người phụ nữ nào nóng bỏng mà dịu dàng như cậu. Vẫn còn độc thân sao? Tiếc là tớ đã có gia đình rồi. Sắp tới kỷ niệm 65 năm ngày thành lập trường, cậu về dự nhé. Chắc hẳn cánh đàn ông sẽ được một phen cạnh tranh mê mệt đây. Cô nhoẻn miệng: - Hẹn gặp lại cậu hôm ấy nhé. Cậu bạn chào tạm biệt cô, bước đi như một người say vang. Phương khe khẽ mỉm cười. Những mềm mại của môi hôn đầu tiên tràn về… Con người ta nói là chờ đợi. Tính điểm đầu, điểm cuối thì vẫn là chờ đợi. Không thể bắt một người đàn ông trót thốt ra một chữ đợi với người không hẹn ước, phải ngoan ngoãn ngồi im, từ chối mọi bóng hồng đi ngang qua cuộc đời anh ta. Tuấn cũng không ngoại lệ. Những khi mùa đông giá buốt, cũng cần một bàn tay để nắm, một đôi môi để hôn và những ấm áp của thăng hoa thể xác để sưởi ấm. Cậu chỉ là một kỹ sư quèn nhưng mê lực của cậu không chỉ dừng lại ở hai từ “tạm ổn”. Biết bao cô gái đã say mê người đàn ông tuy không mấy trải nghiệm nhưng sinh ra trời đã phú cho những đường nét sắc cạnh, nam tính, đủ làm tan chảy trái tim từ những thiếu nữ ẩm ương cho đến những bà cô già ế chồng khó tính. Tuấn hài lòng với cuộc sống của mình, thỉnh thoảng cũng tô màu cho nó bởi vài lần phượt đêm cũng với bạn bè chiến hữu. Nhưng cái dịu dàng và ương ngạnh của cô vẫn còn trong trí não cậu vẫn không nơi nào có thể tìm thấy. Chỉ tính điểm đầu và điểm cuối, cậu vẫn đang đợi chờ… Phương diện một bộ váy màu đen bó sát cơ thể, lịch lãm, gợi cảm như một quý bà. Kiểu tóc bới cao và rủ vài lọn xoăn xuống vai lại càng làm tôn lên nét quyến rũ chín ngọt. Cô vẫy một chiếc taxi. Cô chưa đủ giàu để có thể mua một chiếc xe cho riêng mình. Nhưng chuyện ấy chắc cũng nhanh thôi. Tuấn chậm rãi vi vu trên chiếc Wave quen thuộc. Cổ áo sơ mi buông ra một cúc, mái tóc dầy bềnh, hàm râu quai nón xanh rì hết một chàng lãng tử. Cậu loáng thoáng nghe thấy ai đó nói cô đã về nước. Rất đẹp. Cậu hi vọng có thể gặp cô trong kỷ niệm 65 năm ngày thành lập trường. Một người phụ nữ trẻ bồng một đứa nhỏ giơ tay chặn lấy đầu xe của cậu. Đứa bé tím ngắt, ngằn ngặt khóc trên tay mẹ. - Anh làm ơn đưa mẹ con tôi tới bệnh viện. Làm ơn. Hai mẹ con tôi sẽ ghi nhớ ơn anh suốt đời. Chiếc xe máy ba người vút qua trước mặt cô. Khuôn mặt ấy dù có dấu ấn đổi thay của thời gian cô vẫn không thể nào nhầm lẫn được. Một cô vợ, một đứa con. Hẳn là gia đình hạnh phúc lắm. Cô xoay gót, chiếc ghế đá cô và cậu ngồi năm nào ríu rít một cặp tình nhân. *** Tuấn quay lại buổi lễ khi tất cả đã tàn. Cậu không thể bỏ lại mẹ con họ với chỉ 50 nghìn đồng trong tay được. Đàn ông vô trách nhiệm là những kẻ đáng nguyền rủa. Nếu không muốn sự có mặt của một đứa trẻ, vậy sao phải nài ép người khác, phóng túng bản thân rồi bỏ mặc? Những mối tình đã qua của cậu, tuy không ai thề thốt bất cứ điều gì với ai nhưng cậu thấy bản thân không thể tiếp tục đi trên lối đó được nữa. Cái ống thở gắn vào mũi thằng bé không cha như đâm vào gan ruột cậu. Cậu nắm lấy bàn tay bé bỏng của nó. Tự hứa với lòng mình sống có ý nghĩa hơn. Cậu ngẩn ngơ nhìn ra phía vườn hoa hai người đã từng ngồi. Kỷ niệm mãi chỉ có thể là kỷ niệm. Bằng lăng tím xoay rơi nơi trước mặt. Phố nhỏ, ngõ nhỏ, những góc tối, lại một mình sắp đi về… - Sáu năm rồi nhỉ. Tuấn xoay người, bắt gặp gương mặt vừa lạ vừa quen. - Hà Phương Âm thanh từ miệng cậu không kìm được, bay vụt ra, ngạc nhiên đến lạ. Cô đẹp, quyến rũ hơn cả cậu tưởng tượng. Cô giơ tay bắt một cánh bằng lăng đang rơi trước mặt. Cậu có vẻ phong trần hơn thuở nào. Là bố trẻ con rồi cơ mà. Cô mỉm cười chua xót. - Cậu hạnh phúc thật đấy. Hạnh phúc? Nếu coi cô độc cũng là một sự hạnh phúc, thì đúng là cậu đang rất hạnh phúc. Gió cứ nhè nhẹ lướt qua…Những câu chuyện xã giao không đầu không cuối. Cô đưa tay lên nhìn đồng hồ, cô cứ chờ, chờ mãi bóng cậu quay lại, dù mỗi giây trôi qua, kí ức nơi đây tràn về lại khiến cô đau đớn. - Đã đến giờ tớ phải về rồi. Hẹn cậu lần sau gặp lại. Cô nhẹ nhàng quay gót. Cậu ngẩn ngơ nhìn theo. Sự chờ đợi của cậu nhiều năm qua cuối cùng cũng chỉ tan như bọt biển. Chắc cô có hẹn. Cậu thầm suy đoán. Cô đẹp và quyến rũ như thế, sao có thể chỉ ở trong trái tim mình cậu thôi? Và, cậu cũng quay gót. *** Nhưng bước chân của cậu không yên những con sóng nuối tiếc sáu năm trước dội về. Nó chậm và chệch choạc như cố đi nhưng bị ai kéo lại. - Phương! Cuối cùng, cậu cũng thốt lên được một tiếng gọi. Phương ngoảnh lại, thấy Tuấn đang chạy về phía mình, cảm giác tim vỡ bung những nhịp hồi hộp. Cô nhanh tay gạt giọt nước mắt tủi hờn nơi khóe mặt định rơi. - Tớ mời cậu bữa tối nay được không? Không thì chí ít cũng phải cho tớ số điện thoại chứ? Cậu hổn hển và gấp gáp nói như người ta vừa chạy qua cả một quãng đường dài. Cô mím môi. Cô hiểu đây là một lời hẹn hò. Vì mong mỏi nên khi cậu thốt ra câu mời, cô chỉ hiểu thế thôi: - Nhưng còn vợ con cậu? Cậu tròn mắt. Cô lúc nào cũng gây bất ngờ. - Vợ con nào? Cô nghi hoặc nhìn cậu: - Vừa rồi, không phải sao? - Vừa rồi… Cậu căng óc ra suy nghĩ rồi phá lên cười. - Không phải, cậu hiểu lầm rồi. Hai mẹ con cô ấy chắc tưởng nhầm tớ là xe ôm nên kêu chở vào bệnh viện. Đứa bé khóc quá, tớ không nỡ từ chối. Tuấn chỉ tay vào chiếc ghế đá. - Cậu còn nhớ không. - Sao lại không nhỉ. Cô xoáy sâu nhìn vào đôi mắt cậu. Cậu chợt thấy ánh mắt ấy lấp lánh trong trẻo như ngày nào: - Thư của cậu, tớ vẫn giữ. Tuấn rút tờ giấy trong túi áo ngực đưa cho cô. Cô chợt thấy đôi má mình ửng hồng, e thẹn như cô nhóc mười chín tuổi. - Bao nhiêu năm trên đất Pháp, chắc cậu đã quá rành nụ hôn kiểu đó rồi nhỉ. Tuấn cho tay vào túi quần, giả bộ vu vơ hỏi, thấy tim mình nhói đau. Sáu năm quay về trong tích tắc. - Nếu tớ nói là chưa, cậu tin không? - Không tin. Cô ngửa cổ cười. Giọng cười thanh trong vang lên dội cả vào tiếng lá. - Đúng thật là chỉ có những gã khờ mới tin điều đó. Nói xong câu đó, cô không cười nữa. Gương mặt nghiêng nghiêng nghiêm nghị: - Nhưng tớ chưa bao giờ hôn kiểu Pháp với một người đàn ông Việt. Khóe mắt cô ánh lên nụ cười dịu dàng. Nét dịu dàng này, đã rất lâu rồi, rất lâu rồi cậu không gặp lại. Cậu chợt nhận ra rằng: cô vẫn là cô. - Vậy tớ có được vinh hạnh làm người đàn ông Việt đầu tiên? - Đầu tiên và duy nhất. Cô choàng cánh tay qua cổ cậu. Cậu nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên eo cô. Bất chấp khoảng cách sáu năm đằng đẵng. Bất chấp trước kia họ đã từng trải qua bao nhiêu mối tình thì bây giờ, họ vẫn là của nhau. Hai đầu lưỡi quyện ngọt, nụ hôn tuyệt vời kiểu Pháp bắt đầu… Trân trọng giới thiệu. |
NẮNG TRONG ĐÁY MẮT Nhiều tác giả Tình yêu là muôn vàn sắc hoa. Rực rỡ, lung linh và diệu kì. Tình yêu cũng là điều thiêng liêng nhất.Và tuyển tập truyện Nắng trong đáy mắt gồm những truyện ngắn hay, những tản mản đầy cảm xúc viết về thứ tình yêu thương ấy; là tình mẹ cha - con cái; tình thầy trò; tình chị em, bè bạn...Cảm động, thân thương, và tràn đầy tính nhân văn cao đẹp - mỗi câu chuyện là một món quà được chắt lọc từ những ... |