NẮNG TRONG ĐÁY MẮT
(Hết hàng)
Nhiều tác giả Thể loại: Truyện vừa - Truyện ngắn - Tản văn ISBN: 8936062801045 Xuất bản: 11/2013 Trọng lượng: 200 gr NXB: Văn học Số trang: 264 trang - khổ: 13x20,5 cm Giá bìa: Giá bán: 48,000 đ |
|
Tình yêu là muôn vàn sắc hoa. Rực rỡ, lung linh và diệu kì. Tình yêu cũng là điều thiêng liêng nhất. Và tuyển tập truyện Nắng trong đáy mắt gồm những truyện ngắn hay, những tản mản đầy cảm xúc viết về thứ tình yêu thương ấy; là tình mẹ cha - con cái; tình thầy trò; tình chị em, bè bạn... Cảm động, thân thương, và tràn đầy tính nhân văn cao đẹp - mỗi câu chuyện là một món quà được chắt lọc từ những giá trị tinh thần sâu sắc nhất gửi đến cho chúng ta, những người đã và đang bởi cuộc sống bộn bề chợt quên những điều tưởng chừng giản đơn nhưng lại vô cùng quan trọng, vô cùng ý nghĩa. Để... được một lần nhìn lại, để... biết trân trọng hơn những gì mình đang có... Và để trái tim lắng đọng trong khoảnh khắc này... Trích đoạn: Đây không phải một câu chuyện tình yêu, cũng không phải một câu chuyện triết lý về số phận. Đây chỉ đơn giản là một câu chuyện nói về sự lựa chọn. Và nhân vật trong câu chuyện này chưa từng hối hận về sự lựa chọn của mình. Vì vậy nếu bạn cần tìm một chút lãng mạn trong cuộc sống, câu chuyện này thật sự không hợp với bạn… Nếu bạn cần một chút niềm vui, câu chuyện này cũng chẳng giúp được gì cho bạn. *** Trong cuộc đời mỗi con người, trên con đường mà ta bước đi sẽ xuất hiện bao nhiêu ngã ba đường, cũng như có bao nhiêu cơ hội để lựa chọn con đường tốt nhất cho bản thân? Chỉ một lần trong đời lựa chọn, ta gần như không có khả năng quay trở lại ‘ngã ba xưa’ để lựa chọn thêm một lần nữa. Vậy nên, người hạnh phúc là người lựa chọn đúng đắn nhất con đường phù hợp với bản thân. *** Tấm phim với hai màu sáng tối, được gắn lên trên tấm bảng điện. Những vệt sáng vệt tối trộn lẫn vào nhau khiến cho người ngồi nhìn nó phải chau mày nghĩ ngợi. Vị bác sĩ già đáng kính đi tới đi lui, lật qua lật lại những tấm phim trên bảng điện sáng choang rồi lại lật lật giở giở mớ giấy tờ xét nghiệm với những chỉ số loằng ngoằng khó hiểu. Kéo ghế ngồi đối diện trước mặt cô gái còn khá trẻ, chỉ vừa chừng 26, 27 tuổi với khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm trau chuốt kĩ càng và bộ quần áo đắt tiền sang trọng trên người. Ông khẽ thở dài, giọng nói đầy vẻ tiếc nuối, buồn bã. “Thật đáng tiếc, cô còn trẻ mà đã gặp phải căn bệnh này. Cô bị u não ác tính, khối u cũng đã khá lớn, một phần đang chèn vào các mạch máu nhỏ ở đây, và ở đây…” Vừa nói ông vừa đưa tay chỉ trỏ giải thích cho cô gái. Nhưng trước mắt cô giờ đây không còn thấy được gì nữa. Tâm trí đã lơ lửng theo những lời phân tích của vị bác sĩ đáng kính. “Vậy… vậy có khả năng chữa khỏi hay không?” Cô lắp bắp, đôi mắt mở to vô hồn chứa đầy nét kinh hoảng sửng sờ. “Rất thấp! Vậy cô có người nhà không? Tôi muốn nói chuyện với người nhà của cô.” Vị bác sĩ trầm giọng. Cô không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu cười nhạt, nói qua loa với bác sĩ vài câu. Cô đưa tay nhận lấy bản án tử hình dành cho mình rồi nhanh chân rời khỏi bệnh viện. Có thể nói đời người rồi cũng phải đặt dấu chấm hết, nhưng dấu chấm của cô có đặt quá sớm hay không? Thật không cam tâm, không cam tâm. *** Trời bên ngoài mưa to rả rích, trong căn hộ nhỏ của mình, cô đang ngồi bó gối trên sô pha vừa nhìn mưa đập vào ô cửa kính vừa ngẫm lại cuộc đời chỉ vỏn vẹn hai mươi bảy năm của mình. Cô từ khi mới sinh ra cái gì cũng không có, gia đình, bố mẹ, họ hàng những thứ ấy vốn không thuộc về cô. Cô không có gì cả. Lớn lên trong một trại mồ côi ở một vùng quên hẻo lánh, từ bé, ăn ngon mặc đẹp là một ước mơ xa xỉ không bao giờ với tới được. Cô đã cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi cảnh nghèo khó, cố gắng để đạt được tất cả. Từ một con bé mồ cô không có chỗ dựa, bây giờ cô đã là một cô gái thành công có hàng tá mối quan hệ, có công việc, có người yêu và có địa vị xã hội. Dù để đạt được những thứ này, cái giá cô phải trả cũng thật không nhỏ. Đời có một câu thế này: “cái gì cũng có thể có chỉ có bệnh tật là đừng nên có.” Mỉa mai làm sao, lúc tay trắng thì thật sự chẳng có lấy gì cả, khi có được mọi thứ thì những thứ tồi tệ cũng tự động tìm tới. Buồn cười thật. Hai ngày không ăn, không đi đâu cả chỉ bó gối ngồi trên sô pha, đói thì uống nước, mệt thì gục đầu trên tay tựa thiếp đi một lúc. Cuộc sống bận rộn trước kia của cô gần như chững lại. Tờ giấy khám bệnh, phim ảnh và kết quả xét nghiệm vẫn nằm chễm chệ trên bàn như lời nhắc nhở: ‘đừng tự lừa mình nữa… đây không phải là mơ đâu.’ *** Sang ngày thứ ba, trời mưa dầm hai ngày trước cũng ngừng hẳn, nắng bắt đầu lên, phủ vàng sưởi ấm tất cả vạn vật. Cô đứng dậy khỏi sô pha, lảo đảo đi vào phòng tắm. Soi mình trong gương, phút chốc cô giật mình, hình ảnh trong gương không phải hình ảnh một người con gái xinh đẹp, kiêu ngạo, có người yêu là một đại gia ở mảnh đất vàng của đất nước. Cũng không phải cô thư kí năng động tràn đầy sức sống khiến cho ai cũng phải ngoái nhìn ở công ty nước ngoài có tiếng nữa. Đơn giản, hình ảnh trong gương là một khuôn mặt xanh xao hốc hác, không phấn son, không chải chuốt. Khuôn mặt trong gương là tất cả những gì thật nhất của cô từ trước đến nay. “Chà… đẹp thật đấy!” Cô khẽ cười rạng rỡ thốt lên. Đúng! Khuôn mặt tàn tạ này có cái đẹp của nó. Ít ra, nó là đồ thật, thật nhất, sinh đông nhất. *** Cho vài bộ quần áo vào chiếc túi du lịch nhỏ, cô choàng lên vai. Bỏ lại tất cả những xô bồ của cuộc sống nơi thành phố chen lấn, dẫm đạp nhau để tồn tại này. Cô muốn tìm lại cho mình một chút bình yên. Có người cũng đã từng nói: khi con người đến gần với giới hạn của cuộc đời mình, thứ người ta luyến tiếc nhất không phải là vật chất, là danh vọng mà là những bình yên, mộc mạc của những gì đã qua…. Cô cũng đã từng có một thời bình yên như thế. Chuyến xe buýt đưa cô rời xa thành phố đầy khói bụi, băng qua những con đường quốc lộ đầy những chiếc xe tải lớn lao đi ầm ầm. Xe cứ đi mãi, đi mãi khi những xô bồ vội vã chỉ còn lại sau lưng. Một khoảng không bình yên xanh mát đang chờ phía trước mặt. Những cánh đồng lúa, những bụi cây rậm rạp, những lũy tre xanh tốt mọc trải dài bao quanh con đường rộng lớn. Xe dừng, người lơ xe hối thúc những hành khách xuống xe. Nơi cần đến đã đến. Xốc lại túi xách trên vai, cô chen vào dòng người, nhích từng bước chân một cách khó khăn để xuống xe. Chân chạm đất, một thoáng lảo đảo nhộn nhạo làm ruột cô quặng lên, mùi thức ăn đã lên tới miệng. Cô chạy vội vào một bụi cây gần đó và bắt đầu nôn thốc, nôn tháo. Khi cô ngẩng đâu lên cô chỉ thấy ánh nắng chói chang như thiêu đốt ở trên đầu, và con đường bị nắng nung nóng tỏa hơi hừng hực dưới chân… nơi này chỉ còn lại mình cô. .... Trân trọng giới thiệu. |
NHỮNG BỜ MÔI CHƯA HÔN Nhiều tác giả Vì sao những câu chuyện tình yêu luôn có sức hút với mọi người? Bởi vì mạnh mẽ hay dịu dàng, mỏng manh hay bản lĩnh, dù có mang tính cách nào cũng chẳng ai có thể quay lưng với tình yêu.Chuyện tình yêu, mỗi người một vẻ, hạnh phúc rạng ngời hay bi thương ghi khắc cũng đều sẽ là những mảnh ghép trong cuộc đời.Người đã đi qua kể lại bằng kinh nghiệm, người đang đắm chìm nói đến bằng cảm xúc, với ... |