NẮNG VỠ
(Hết hàng)
Tác giả: Lê Thanh Kỳ Thể loại: Truyện vừa - Truyện ngắn - Tản văn ISBN: 9786046910244 Xuất bản: 11/2013 Trọng lượng: 280 gr NXB: Văn học Số trang: 248 trang, khổ: 13.5x20.5 cm Giá bìa: Giá bán: 44,000 đ |
|
Hoài bước chân vào nhà rồi đóng xầm cửa lại. Đây là nhà của cô. Cô mới mua. Căn hộ rộng 3 x 5 đồng dạng với cái hộp diêm. Có một cái hộp như thế chung tường với cái hộp của cô nhưng lại quay sang một tuyến phố khác. Mới đầu mua được cái nhà này, Hoài sướng thít cả người. Hai ông bà giáo cùng họ là Đỗ Thanh và Đỗ Thuý, đồng nghiệp của cô, biết cô có ý định mua nhà liền rỉ rả: “Hay là cô lấy nhà của chúng tôi đi. Tuy bé một tý nhưng chỉ có một mình cô ở thì rộng quá. Sau này có chồng con lên thêm tầng ba nữa, ở cũng chả hết”. Rồi bà giáo còn bảo: tôi với ông ấy chỉ còn vài tháng nữa là nghỉ hưu. Ông Giáo nhà tôi lại là người độc đinh trong họ. Gớm, vừa mới nghe tin chúng tôi về quê ở, cả họ mừng. Hoài cũng thấy hợp lý. Lúc giao tiền bà giáo ra vốn hẳn cho cô một triệu, điều này khác hẳn với tính cách của bà – Đúng là trí thức có khác, rộng rãi quá! Ban đầu lúc dọn nhà, Hoài thật sự hài lòng, đi đâu cũng chỉ mong sao cho chóng về đến nhà mình là nơi cất giữ cái hài nhi đã 35 tuổi, bảo hiểm chắc chắn trong cái hộp bê tông – Cảm giác thật thoải mái và an toàn. Mấy ngày đầu cô không hề để ý gì đến căn hộ chung vách phía bên kia. Cứ đi làm về là họ lại cãi nhau, xem ra cãi nhau mới là nguồn sống chính chứ không phải cơm gạo. Mà chuyện gì họ cũng cãi nhau được. Từ chuyện vật chất nhỏ như cái kim, đến chuyện xã hội to lớn như bàn ngày tận thế của loài người. Cô vợ chắc đi chợ về, chồng hỏi mua rau ở đâu? Rằng mua rau sạch Siêu thị - Tin làm sao được cái Siêu thị - Thế không tin thì tin ai? Thế là cãi nhau. Chồng mua chiếc tủ lạnh, nhưng tủ gì lại không biết làm đá. Vợ hỏi mua ở đâu? Hàng giảm giá nhờ người quen mua hộ - “Càng quen càng lèn cho đau”. Hoài nằm bên này còn nghe rõ tiếng thở dài và cái giọng kim của cô vợ. Anh chồng rút điện thoại ra gọi: alố! chị Minh à, chị mua giúp cho em chiếc tủ lạnh ở đâu vậy? Lúc sau nghe tiếng cô vợ: người quen anh bảo sao? Bà ấy bảo nhờ cô bạn thân bên công ty đầu tư mạo hiểm mua cho. Tiếng cô vợ giẫy lên như bị chọc tiết: tôi đã bảo mà, thời buổi này bạn bè tin làm sao được? Thế không tin bạn thì tin ai? Lại cãi nhau…cãi nhau cả những việc tận đẩu tận đâu. Anh chồng đem chuyện một ông tổng thống đưa vợ đi đẻ, mà đẻ sinh bốn nhớ! Tiếng cô vợ: khiếp! Đẻ như chó đẻ. À mà tin ấy ở đâu vậy? Thì báo đưa tin chứ ai. Ôi giời! Nhà báo chỉ có nói phét thế mà cũng tin. Thế không tin báo thì tin ai? Thế là lại lăn xả vào nhau. Chuyện chả có gì liên quan đến gia đình bỗng chốc trở nên to chuyện…ngày nào cũng thế, cứ hễ hở ra là cãi nhau nhưng đến đêm Hoài lại nghe thấy tiếng rúc rích êm ái làm cô giận sôi cả tiết. Thật không tài nào tin nổi! Đến phường chèo cũng không đến lượt ngữ ấy. Cô muốn chạy lên tầng thượng, lần sang mái bên kia, lật tấm tôn lên rồi thả một quả lựu đạn chày vào trong ấy. Cô bắt đầu ngán đến tận cổ. Đầu tiên cô trách vợ chồng ông bà giáo, sau trách cái tên kỹ sư xây dựng thiết kế những ngôi nhà quái gở chung tường chung móng. Hàng ngày đi làm cô phát chán những khuôn mặt hối hả, chạy xe như chó dại, hễ cứ có khỏang trống là chèn vào, cố nhoi lên trên người khác. Tối nào cũng được nghe hài kịch niềm tin. Nhưng mà đây là nhà cô cơ mà? Tiền mua nhà do cô kiếm được từ những công ty thuê bên ngoài làm. Thế thì việc gì cô phải đi đâu? Vợ chồng ông bà giáo sống gần hết cả đời người đến tận lúc về hưu, về quê còn được. Sống chung với lũ thì đã sao, sau này có tiền đập ra xây lại không khéo lại thèm nghe tiếng cãi nhau. Nhưng mà tạng người như cô tính trầm, lối sống 1 1 = 2 cứ hễ nghĩ đến chuyện lấy chồng không khác gì cầm tờ giấy đi thụ án. Nhưng hiện tại cô chưa quen vậy nên cứ phải nút hai tai bằng chiếc máy nghe nhạc. Nấu cơm, vệ sinh, chấm bài, làm báo cáo thuế, quét nhà, rửa bát, uống nước, xỉa răng, đứng, ngồi, nằm, thức, ngủ, kể cả lim dim đều phải nghe nhạc. Có nghĩa chiếc tai nghe không được phép rời khỏi tai lúc cô về nhà như đầu không được rời khỏi cổ, tim không được ra khỏi lồng ngực, tay không thể rời thân, ruột thừa không được rời khỏi đại tràng bên phải… |