HÔN LỄ THÁNG 3
(Hết hàng)
Tác giả: Tào Đình. Người dịch: Nguyễn Thành Phước Thể loại: Truyện vừa - Truyện ngắn - Tản văn ISBN: 9786049761843 Xuất bản: 3/2019 Trọng lượng: 350 gr NXB: Văn học Số trang: 200 trang, kích thước: 12x20 cm Giá bìa: Giá bán: 49,600 đ |
|
Tự dưng thấy buồn, nhìn chiếc lá rơi. Chiếc lá bay trên không, lúc sang phải lúc sang trái, ung dung thoải mái, nhưng không tránh được cái kết cục rơi xuống đất. Nàng Ngọc Tây trong mắt tôi giống như chiếc lá đỏ bay trong gió, rực rỡ bắt mắt, mê hoặc xui khiến người ta chạm tay vào. Nhưng cũng có những lúc thấy nàng cô đơn hút thuốc một mình, bất giác muốn vuốt ve, muốn hôn vào đôi mắt mơ màng, nước uẩn, đầy xao động đó.
“Con đom đóm đó bay liệng quanh chùm đèn, không nhanh không chậm, thinh thoảng lại va vào chao đèn. Tôi không biết mình đang nghĩ gì, chỉ ngây người nhìn con đom đóm và ngọn đèn.
Tôi buông mình trong sự thoả mãn chán chường.
Ngọc Tây bước ra khỏi phòng tắm trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình, nước từ mái tóc nhỏ từng giọt xuống mường tượng ra mùi hương siêu nhiên của nó. Ngọc Tây đứng như vậy trước mặt tôi, chân trần, mê hoặc lòng người, giống như yêu nữ trong rừng sâu. Tôi quên ngay con đom đóm, quên ngay chùm đèn, mắt hướng vào đôi chân trần của nàng.
Phát hiện chân nàng rất trắng, rất mịn.
Tôi lại thấy nôn nao xúc động, bất lực trước vẻ đẹp của nàng, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười lãnh đạm bất cần. Tôi là đàn ông. Là đàn ông thì không nên căng thẳng. Tôi giả đò vô tình thay đổi tư thế của đôi chân, ngụ ý nói: Trần Hạ này không hề căng thẳng.
Cảm thấy nên nói điều gì đó.
"Anh không căng thẳng."
Tôi trấn tĩnh nói với Ngọc Tây, xong rồi lại muốn cắn phứt cái lưỡi của mình quẳng đi. Điều duy nhất tôi có thể làm là cầu cho Ngọc Tây không nghe thấy.
Nhưng Ngọc Tây đã nghe thấy, nàng nghe rất rõ, và tỏ ra thích thú. Nàng cười thật to, nàng bịt miệng cười khoái trá, phát ra những âm thanh lảnh lót hả hê.
Khi nàng cuối xuống, tôi nhìn thấy bầu vú trắng như tuyết của nàng qua lần áo ngủ mỏng manh.
Lúng túng, bối rối, tôi không thể hình dung ra bản mặt phừng phừng, đỏ ửng của gã đàn ông hai tám tuổi. Lúc dó, tôi đã đỏ mặt.
Nhìn Ngọc Tây, cân nhắc cử động tiếp theo của mình, ôm hay hôn... Khi tôi còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào thì Ngọc Tây không cười nữa, nàng vừa mở nhạc vừa giục tôi về...."
Xin trân trọng giới thiệu. |